“Không sao đâu.” Tô Tiểu Lạc thản nhiên nói, “Tôi đã bảo rồi, không có tôi thì anh ấy không làm được gì.”
Mấy người đứng đó nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tiểu Lạc, không ngờ lại có phần đồng tình với cô.
Đừng nhìn Phó Thiếu Đình là thiếu tướng trẻ tuổi nhất, lại còn là người đẹp trai nhất trong đội phi công. Người theo đuổi anh không ít, nhưng hầu hết chỉ gặp anh một lần rồi chẳng dám tiếp tục. Đúng là kiểu người “chỉ có thể nhìn từ xa mà không dám chạm gần”.
Khí thế của Phó thiếu tướng, ngay cả đàn ông cũng phải khiếp sợ, huống chi là phụ nữ. Ấy vậy mà Tô Tiểu Lạc không chỉ không sợ mà còn dám qua lại với anh.
Đúng là chỉ có cô mới làm được điều này!
Tô Tiểu Lạc báo cáo kết quả với Đường Tiểu Thiên. Đường Tiểu Thiên quay lại chỗ Phó Thiếu Đình và điều chỉnh hướng bay.
Mục tiêu rõ ràng, nhiệm vụ lần này dễ dàng hoàn thành.
Chiếc thuyền đánh cá dừng lại trên mặt biển, rõ ràng đã cập bến. Trên thuyền còn một người, trông có vẻ không ngờ sẽ có ai tìm đến nơi này. Khi Phó Thiếu Đình và mọi người xuất hiện, người đó đang nằm ngủ trên giường.
Bị gọi dậy, hắn vẫn còn ngơ ngác. Khi bị tra hỏi, bèn giả vờ không biết gì. Tô Tiểu Lạc liền dán một lá bùa nói thật lên người hắn, khiến mọi sự thật đều bị phơi bày.
Hóa ra, bọn chúng chuyên lừa gạt các cô gái trẻ và phụ nữ trong nước, sau đó bán họ cho những kẻ ở vùng biên giới.
“Hắn khai nhanh thế, có khi nào là giả không?” Một phi công nghi ngờ.
“Không đâu.” Phó Thiếu Đình liếc nhìn tên buôn người, ánh mắt rơi về phía dãy núi xa xa. “Nếu để bọn chúng vượt qua ngọn núi này, việc giải cứu sẽ rất khó khăn.”
“Còn năm ngày nữa là đến ngày giao hẹn. Hiện tại, bọn chúng hẳn đang ở trong căn cứ.” Tên buôn người bổ sung.
“Tốt, dẫn đường cho chúng tôi.” Tô Tiểu Lạc gật đầu với Phó Thiếu Đình, sau đó lạnh lùng nắm lấy mặt tên kia: “Làm nhiều chuyện xấu như vậy mà còn muốn chết cho yên ổn à? Đâu có dễ thế.”
Người kia tuyệt vọng nhắm mắt. Một khi phản bội tổ chức, nếu bị bắt kết cục còn tệ hơn cái chết.
Hắn cũng không hiểu vì sao mình lại khai hết mọi chuyện nhanh như đổ đậu từ ống tre. Cái nên nói hay không nên nói, hắn đều kể, chỉ sợ bỏ sót điều gì.
Những người này đúng là ma quỷ.
Tô Tiểu Lạc khẽ nhấc tay, một chiếc răng giấu độc rơi xuống. Cô lấy ra một viên thuốc bắt hắn nuốt ngay, rồi lạnh lùng đe dọa: “Tốt nhất đừng nghĩ đến chuyện tìm cái chết. Dù anh có hóa thành ma, tôi cũng có cách khiến anh phải nghe lời. Trước khi điều đó xảy ra, muốn khiến anh sống không bằng chết cũng chẳng khó.”
Tô Tiểu Lạc kết ấn bằng tay trái, khiến hắn ngã xuống đất, ôm bụng lăn lộn trong đau đớn. Cuối cùng hắn cũng tin rồi. Cô gái nhỏ nhắn trông như thiên thần này thực chất là quỷ đội lốt người.
Chứng kiến sự quyết đoán và tàn nhẫn của Tô Tiểu Lạc, các phi công không dám coi thường cô nữa.
Không hổ danh là người mà thiếu tướng chọn, đúng là xứng đôi!
Phó Thiếu Đình ra lệnh cho mọi người cải trang để tiến lên núi. Lần này đội có 12 người, tất cả đều được trang bị vũ khí đầy đủ. Dù là phi công, nhưng trước khi trở thành phi công, họ cũng từng trải qua huấn luyện trong quân đội. Chỉ là địa hình trên núi phức tạp, di chuyển không dễ dàng.
Tên kia đã uống thuốc độc của Tô Tiểu Lạc, lại bị lá bùa nói thật chế ngự, nên không dám giở trò.
Đến tối, cả nhóm tiếp cận được nơi được gọi là “căn cứ”. Từ trong căn cứ thỉnh thoảng vang lên những tiếng hét thảm thiết.
Tô Tiểu Lạc liếc tên kia một cái, khiến hắn sợ hãi mà rụt rè nói: “Bọn chúng đang dạy dỗ những người phụ nữ mới đến, để tránh xảy ra sự cố trong giao dịch. Những người xinh đẹp, anh em trong căn cứ sẽ… dùng trước.”
“Dùng trước?” Tô Tiểu Lạc ngây ngô hỏi, “Dùng cái gì?”
“Tiểu Thiên, đưa Tô Tiểu Lạc qua bên kia đi.” Phó Thiếu Đình lên tiếng.
Tô Tiểu Lạc bị Đường Tiểu Thiên kéo đi. Ánh mắt Phó Thiếu Đình lạnh lùng nhìn về phía ngôi làng sáng rực ánh đèn.
Bọn cặn bã này!
“Thiếu tướng, chúng ta xông vào cứu người ngay đi!” Các phi công nghe tiếng hét thảm thiết, đã không còn giữ được lý trí nữa.
“Bọn chúng có bao nhiêu người?” Phó Thiếu Đình lạnh giọng hỏi.
“Khoảng năm trăm người.” Tên kia thật thà đáp.
“Có vũ khí không?” Phó Thiếu Đình tiếp tục truy hỏi.
“Có chứ. Chúng tôi không chỉ buôn phụ nữ mà còn buôn cả vũ khí.” Tên đó cười khẩy. “Chỉ với mười mấy người các anh, vào đây chẳng khác nào tự sát.”
Nói xong, hắn vội đưa tay bịt miệng, hối hận không kịp chỉ muốn khâu miệng mình lại.
Phó Thiếu Đình vẫn giữ vẻ bình tĩnh, ra lệnh: “Đợi đến khi bọn chúng ngủ đã rồi tính.”
“Nhưng danh tiết của những người phụ nữ thì sao?” Một phi công không kìm được tức giận.
“Danh tiết và mạng sống, cái nào quan trọng hơn?” Phó Thiếu Đình lạnh lùng nhìn anh ta, giọng nói đầy áp lực. Bên trong có năm trăm người, tất cả đều trang bị vũ khí. Số lượng con tin còn chưa rõ. Làm thế nào để đảm bảo an toàn cho họ?
Người phi công đó tức tối, nện một cú đấm mạnh xuống đất.
Tăng viện cần thêm thời gian để đến nơi. Trong lúc đó, bọn họ chỉ có thể chờ đợi.
Tô Tiểu Lạc kéo Phó Thiếu Đình ra một góc, nhỏ giọng nói: “Hay để tôi thử xem sao.”
“Đừng làm loạn.” Phó Thiếu Đình cau mày, dù biết Tô Tiểu Lạc có khả năng đặc biệt nhưng vẫn không an tâm. “Trong làng còn có cả thuốc nổ. Chỉ cần sơ suất một chút, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.”
“Anh sợ gì chứ? Tôi có cách mà.” Tô Tiểu Lạc giơ tay gọi ra một đám oán linh. Đây đều là linh hồn của những người từng chết trong ngôi làng này.
Trong số đó, có cả những đứa trẻ sơ sinh vừa chào đời.
Thì ra ngôi làng này không chỉ buôn phụ nữ mà còn buôn cả trẻ em. Phụ nữ bị nhốt dưới những hầm tối không có ánh mặt trời, thường xuyên bị đàn ông xâm hại. Nếu mang thai thì họ sẽ bị giữ lại. Con trai sinh ra sẽ bị dìm chết, còn con gái sẽ bị giữ lại để tiếp tục vòng luẩn quẩn này.
Những linh hồn oan khuất này mãi mãi quanh quẩn trong núi, không tìm được đường giải thoát. Trong suốt những năm qua, số lượng oan hồn đã lên đến hàng ngàn. Nếu có sự giúp đỡ của đám oán linh này, năm trăm tên buôn người không phải là vấn đề lớn.
Phó Thiếu Đình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tiểu Lạc, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ phức tạp. Nếu có thể không tốn một binh một tốt mà quét sạch nơi này, dĩ nhiên là tốt nhất. Nhưng làm vậy, năng lực của Tô Tiểu Lạc chắc chắn sẽ bị lộ. Điều này có thể mang đến cho cô rất nhiều rắc rối không đáng có.
“Không được!” Phó Thiếu Đình cất giọng lạnh lùng. “Cô ở yên đây, không được đi đâu hết.”
“Tại sao? Tôi có cách mà!” Tô Tiểu Lạc nhíu mày, bực bội cãi lại.
“Tô Tiểu Lạc.” Phó Thiếu Đình hạ giọng gọi tên cô, ánh mắt trầm lắng. “Thế giới này phức tạp và tàn nhẫn hơn cô tưởng. Nhớ lấy, cứu người rất quan trọng, nhưng cô quan trọng hơn.”
Lời nói của anh khiến Tô Tiểu Lạc sững người. Cô nhìn khuôn mặt lạnh băng của anh, trong lòng không khỏi dâng lên chút ấm áp.
Hiếm khi có ai nói với cô những lời như vậy.
Cô khẽ níu lấy góc áo Phó Thiếu Đình, giọng nũng nịu: “Tôi có thể làm mà không ai biết. Cho tôi thử nhé?”
Phó Thiếu Đình vẫn không lay chuyển, hàng mày nhíu chặt hơn. Thấy vậy, Tô Tiểu Lạc càng bướng bỉnh kéo mạnh áo anh, giọng mềm mại: “Anh để tôi thử đi mà!”
“Không được.” Anh vẫn giữ nguyên lập trường.
“Vậy tôi không nghe lời anh đâu!” Tô Tiểu Lạc bắt đầu cáu, cô đã cố gắng năn nỉ như vậy rồi, mà người đàn ông này vẫn không lay chuyển.
Hai người cứ thế giằng co, Đường Tiểu Thiên đột nhiên lên tiếng: “Thiếu Đình, hay cứ để cô ấy thử xem. Anh không nói, tôi không nói, sẽ chẳng ai biết là cô ấy làm.”
Ánh mắt sắc bén của Phó Thiếu Đình như dao găm, khiến Đường Tiểu Thiên cười gượng, giơ tay đầu hàng: “Coi như tôi chưa nói gì.”
“Nếu bây giờ không cứu người, Đường Nguyệt sẽ chết.” Tô Tiểu Lạc thực sự xót cho hai ngàn đồng sắp có được này.
Cuối cùng Phó Thiếu Đình cũng nhượng bộ, lạnh nhạt nói: “Chỉ lần này thôi, không có lần sau.”