Tô Tiểu Lạc ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai tay chắp lại. Một đóa kim liên toả ánh sáng vàng rực rỡ trong màn đêm của núi sâu.
Những tia sáng lấp lánh như đom đóm bay thẳng về phía căn cứ.
Căn cứ được thắp sáng rực rỡ, nhưng những tiếng hét thảm thiết của phụ nữ vẫn không ngừng vang lên. Đám đàn ông thì cười cợt một cách đầy thú tính. Trong sảnh lớn, những người phụ nữ như món hàng bị bắt đứng trần trụi, mặc cho ánh mắt thèm khát của bọn chúng săm soi.
“Đại ca, lô hàng này thế nào?”
“Tốt lắm!”
Gã cầm đầu ngồi trên ghế cao gật gù, vừa uống rượu vừa dùng ánh mắt đầy tà ý nhìn chằm chằm vào những cô gái.
Những cô gái bị dọa đến sợ chết khiếp, liên tục cầu xin:
“Chúng tôi không cần tìm việc nữa, chỉ muốn về nhà thôi!”
“Mẹ tôi còn đang đợi ở nhà!”
“Tôi muốn về nhà!”
Có người khóc lóc thảm thiết, nhưng lập tức bị một tên cầm roi bước tới đánh đập không thương tiếc.
“Câm mồm! Nếu còn khóc nữa, tao sẽ xẻ thịt cho chó ăn!”
Nói rồi, hai con chó săn hung dữ được kéo tới. Chúng đánh hơi thấy mùi máu liền sủa inh ỏi. Những cô gái sợ hãi đến mức co cụm lại, nước mắt rơi lã chã.
Cảnh tượng này khiến đám đàn ông cười sằng sặc.
“Tối nay anh em chúng ta được hưởng lộc rồi!”
“Nhớ đừng làm hỏng đấy, mấy cô gái xinh đẹp này chắc chắn sẽ bán được giá cao.”
Tiếng cười ghê tởm của bọn chúng vang vọng trong sảnh lớn.
Bỗng từ đâu vọng lại một tiếng sáo. Âm thanh trong trẻo mà du dương khiến tất cả mọi người đều sững lại, ánh mắt dần trở nên mơ hồ.
Trước mắt họ, một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện. Mái tóc cô búi cao, chiếc váy lụa mềm mại phủ xuống đôi chân trần trắng nõn. Làn da mịn màng như ngọc, vẻ đẹp không ai sánh nổi.
Người phụ nữ nhẹ nhàng cất lời: "Tôi đẹp không?”
“Đẹp quá!” Gã cầm đầu lập tức bước xuống khỏi ghế, tiến lại gần cô, định ôm cô vào lòng. Nhưng người phụ nữ như một chú cá nhỏ, nhẹ nhàng lách qua bên cạnh, rồi quay lại nhìn gã, nở một nụ cười mê hồn: "Nhưng họ cũng muốn có tôi, phải làm sao đây?”
“Chúng không dám đâu!” Gã cầm đầu đã bị mê hoặc đến phát cuồng, vội vàng khẳng định.
Người phụ nữ ngồi xuống đất, bật cười khanh khách như tiếng chuông ngân: "Các người không dám sao?”
Mấy gã đàn ông không chịu nổi sức hút của cô, lập tức bò rạp xuống đất, cố chạm vào đôi chân trần của cô.
“Đừng tranh, người đẹp này là của tao!”
“Cút đi! Là của tao!”
Chúng bắt đầu xô xát tranh cãi không dứt, rồi lao vào nhau đấm đá, máu đổ ngay giữa căn phòng. Cảnh tượng trở nên hỗn loạn. Những cô gái bị nhốt rụt người vào góc phòng, không dám nhúc nhích.
Hai con chó săn được thả ra, há to những cái miệng đầy răng nhọn lao về phía người phụ nữ.
“A!” Mọi người kinh hãi, nghĩ rằng cô sẽ bị cắn nát đôi tay mảnh mai.
Nhưng con chó săn chỉ cắn trúng một chiếc giày lính. Một gã đàn ông tức giận rút súng bắn thẳng vào đầu con chó, tiếng “đoàng” vang lên, con chó ngã vật xuống đất.
Nhưng mùi máu tanh khiến lũ chó càng thêm hung dữ. Chúng lao vào cắn xé cánh tay của kẻ bắn súng.
Cùng lúc đó, một cơn gió lạnh thổi qua, dập tắt toàn bộ ngọn đuốc trong căn cứ. Không gian chìm vào bóng tối. Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến mọi người sợ hãi, không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Đứng ngây ra đó làm gì? Mau thắp lửa lại!”
Một tên vội ném củi vào chậu sắt, đổ thêm dầu hỏa rồi quẹt diêm. Nhưng kỳ lạ thay, ngọn lửa nhỏ vừa chạm vào dầu đã tắt ngấm như bị nhúng vào nước. Không tin vào mắt mình, gã thử quẹt thêm một que diêm, nhưng kết quả vẫn vậy.
Gã cúi xuống nhìn kỹ, nhưng ngay khi vừa đến gần, một ngọn lửa bùng lên từ chậu dầu, thiêu cháy cả khuôn mặt gã.
“A!” Gã đau đớn lăn lộn trên mặt đất, vô tình làm đổ thùng dầu hỏa, khiến lửa bén khắp người. Ngọn lửa bùng lên, bắt đầu lan rộng.
“Dập lửa mau!” Một số người vội vàng bỏ vũ khí, cuống cuồng tìm cách dập tắt đám cháy.
Bên ngoài đã biến thành một biển lửa, bên trong cũng hỗn loạn chẳng khác gì nồi cháo sôi. Không còn ai chỉ huy, tất cả đều rơi vào trạng thái hoảng loạn.
Giữa biển lửa, người phụ nữ xinh đẹp đang nhảy múa những bước nhẹ nhàng, trông như nàng tiên cá giữa đại dương. Cô nở nụ cười quyến rũ, hỏi: "Muốn tôi không?”
“Muốn!” Một gã đàn ông trả lời trong cơn mê muội.
“Vậy thì tới đây nào!” Cô vẫy tay, nụ cười nơi khóe môi càng đậm. Nhưng ngay lúc đó, hàm răng cô bỗng biến thành những chiếc răng cưa sắc nhọn, làn da hóa thành màu đen, trên thân thể phủ đầy những chiếc vảy kinh dị.
“Ôi mẹ ơi!” Gã đàn ông bừng tỉnh, nhưng đã quá muộn. Cả người hắn bị nuốt chửng trong chớp mắt.
Trong mắt những kẻ còn lại, thứ trước mặt họ giờ đây không phải là một người phụ nữ xinh đẹp mà là một con cá quỷ khổng lồ, được tạo thành từ vô số oán linh.
Những oán linh ấy là những phụ nữ từng bị vứt xuống biển, thi thể trở thành mồi cho cá. Giờ đây mang theo nỗi căm hận chất chồng, quay về để đòi lại công bằng.
Ở một góc khác, đội của Phó Thiếu Đình đang ẩn mình dưới nước, chờ thời cơ hành động.
Phó Thiếu Đình là người đầu tiên leo lên đài quan sát. Một cú lướt dao gọn gàng, anh kết liễu gã lính canh rồi nhanh chóng cầm lấy vũ khí của gã, hạ thêm hai gã khác trên đường tiến vào.
Phía bên kia, Đường Tiểu Thiên cũng xử lý gọn vài kẻ cản đường.
Năm người trong đội phụ trách giải cứu con tin. Số còn lại đi theo Phó Thiếu Đình tiến thẳng về sảnh chính.
Gã cầm đầu giờ đây đã mất mạng, đầu gã chỉ còn là một bộ xương khô, trong khi thân thể bị bầy chó săn cắn xé đến tan nát. Cảnh tượng khiến người ta không khỏi rùng mình.
Phó Thiếu Đình nấp trong bóng tối, nhân lúc vài gã còn đang mê man, nhanh chóng khống chế chúng.
Kế hoạch giải cứu lần này diễn ra suôn sẻ đến bất ngờ. Không có ai trong đội bị thương, tình hình đã được kiểm soát hoàn toàn. Trong số những kẻ xấu, 46 tên bị tiêu diệt, hơn 400 tên còn lại đều bị bắt giữ.
Phó Thiếu Đình ra lệnh đưa toàn bộ chúng vào ngục tối. Căn ngục này vốn do chính bọn chúng xây dựng, kiên cố đến mức không có cơ hội để trốn thoát. Có lẽ chúng chẳng bao giờ ngờ rằng sẽ có ngày mình bị giam trong chính nơi từng dùng để nhốt người khác.
Phó Thiếu Đình cử bốn người ở ngoài canh gác, còn bản thân anh dẫn đội đi tìm kiếm trong căn cứ. Trong ngục tối mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng lên, khó chịu đến cực độ. Ở đó, họ tìm thấy 20 người phụ nữ đang chờ ngày sinh. Cơ thể họ gầy yếu, ánh mắt trống rỗng như đã hoàn toàn mất đi hy vọng. Một số người thậm chí đã sinh ba, bốn đứa trẻ.
Đường Tiểu Thiên nhẹ giọng an ủi: "Chúng tôi đến cứu các chị đây.”
Nhưng trên gương mặt họ không hề có chút cảm xúc, chỉ là sự trống rỗng vô hồn.
Tổng cộng có 21 phụ nữ được cứu ra khỏi đó. Người thì bụng đã lớn, người thì chỉ hơi nhô lên, nhìn qua khiến ai cũng không khỏi xót xa. Ngay cả khi đã thoát khỏi Địa Ngục này, tương lai của họ vẫn là một dấu hỏi lớn, mờ mịt và đầy đau thương.
Họ được đưa ra ngoài, ngồi thành một nhóm, im lặng cúi đầu không nói lời nào.
Ở một khu vực khác, hơn 100 người phụ nữ khác cũng được giải cứu. Trên mặt và cơ thể họ đầy vết thương, biểu hiện sự tra tấn kinh hoàng mà họ từng chịu đựng. Một người trong số họ lao đến túm chặt cổ áo Đường Tiểu Thiên, lớn tiếng gào lên: "Tại sao các anh không đến sớm hơn? Tại sao bây giờ mới đến?”
Đường Tiểu Thiên cảm thấy vô cùng áy náy, chỉ có thể nói:
“Xin lỗi, chúng tôi đến trễ rồi.”
Có một cô gái nhìn chằm chằm Đường Tiểu Thiên, ánh mắt cô ta trở nên hung ác. Từ trong tay áo, một con dao găm rơi xuống, nhắm thẳng về phía trước.
“Cẩn thận!” Một người phụ nữ bất ngờ lao ra, đẩy Đường Tiểu Thiên sang một bên. Người đó đã đỡ nhát dao thay cho Đường Tiểu Thiên. Anh ấy đỡ lấy người đó, trong mắt tràn đầy sự kinh hoàng.
Phó Thiếu Đình phản ứng nhanh như chớp, tung một cú đá hất văng kẻ tấn công.
“Keng!” Con dao găm rơi xuống đất.
Lúc này Đường Tiểu Thiên mới nhận ra, người phụ nữ vừa rồi không phải con tin, mà là kẻ đã trà trộn vào nhóm.
Phó Thiếu Đình đá văng con dao qua một bên, giọng nói lạnh như băng hỏi: "Cô cũng là phụ nữ, tại sao lại có thể làm chuyện tàn ác với chính những người đồng cảnh ngộ như vậy?”