Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 175

 
"Đi thăm hỏi trưởng bối." Phó Thiếu Đình binh tĩnh trả lời.

"Ồ!" Cô bán hàng không nhịn được cười, hai người này chắc chắn là mới yêu nhau. Người đồng chí nam này mặc quân phục phi công, cô đồng chí nữ đứng bên cạnh trông nhỏ nhắn ngoan ngoãn.

Thật xứng đôi!

"Hai anh chị xem này, đây đều là những món quà được ưa chuộng để tặng cho trưởng bối." Cô bán hàng nhiệt tình giới thiệu rất chi tiết. "Có thể chọn một ít bánh kẹo, bên này còn có đồ hộp, hoa quả đóng hộp, thịt hộp đều là những lựa chọn không tồi. Tất nhiên cũng có người tặng trà, chỗ chúng tôi vừa mới nhập một lô trà ngon."

Tô Tiểu Lạc ngẩng đầu cười với Phó Thiếu Đình: "Anh xem, tôi đã nói gì nào, đồ hộp với trà, tôi thật là thông minh!"

Phó Thiếu Đình khẽ nhếch môi: "Ừm, rất thông minh."

Trên mặt cô bán hàng nở nụ cười nghề nghiệp, hôm nay đi làm thật mãn nhãn, cô ấy hỏi: "Lấy một ít nhé?"

Phó Thiếu Đình liếc nhìn Tô Tiểu Lạc: "Cô chọn đi."

Tô Tiểu Lạc gật đầu: "Lấy loại đắt nhất."

Cô bán hàng nhìn về phía Phó Thiếu Đình, chờ anh lên tiếng. Thông thường người trả tiền đều là nam, nên cô ấy thường phải hỏi ý kiến ​​của nam.

"Nghe theo cô ấy." Phó Thiếu Đình thuận miệng nói.

Cô bán hàng tỏ vẻ ngưỡng mộ, cô gái này thật là số hưởng! Người yêu vừa đẹp trai vừa hào phóng.

Cô bán hàng lấy ra một hộp trà, rồi nói: "Đây là loại tốt nhất rồi, một hộp tám tệ đấy!"

Tô Tiểu Lạc xua tay: "Không lấy loại này, đây không phải loại đắt nhất, chỗ chị chắc chắn còn loại đắt hơn."

Cô bán hàng khẽ ồ lên một tiếng: "Sao cô biết?"

Tô Tiểu Lạc cười: "Chị không cần tiết kiệm tiền cho chúng tôi, chúng tôi mua được."

Ngược lại, cô bán hàng có chút ngại ngùng, bình thường những loại được dùng làm quà tặng, năm tệ đã là loại trà rất tốt rồi. Cô ấy nghĩ tám tệ cũng coi như rất tốt, không ngờ lại bị cô gái này vạch trần.

Cô ấy lấy từ phía sau quầy ra hai hộp trà, giới thiệu: "Hộp này là trà xanh, hộp này là trà Phổ Nhĩ lâu năm. Hộp này hai mươi, hộp này ba mươi, cô chọn loại nào?"

Tô Tiểu Lạc cười tít mắt: "Trẻ con mới phải lựa chọn, lấy cả hai."

Cô bán hàng không khỏi toát mồ hôi thay cho người đồng chí nam, hai hộp này cộng lại là năm mươi tệ. Lương một tháng của người bình thường mới được bao nhiêu, vừa ra tay đã là năm mươi tệ.

Cô gái này thật là không biết vun vén!

Cô ấy không khỏi nhìn về phía Phó Thiếu Đình hỏi: "Đồng chí nam này, anh thấy sao?"

Phó Thiếu Đình hơi nhíu mày: "Tôi đã nói rồi, cứ làm theo lời cô ấy."

Cô bán hàng cảm thấy mình thật vô tội, làm nhân viên bán hàng bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên cô ấy gặp người dễ tính như vậy. Cho dù có yêu nhau đến mấy, khi liên quan đến tiền bạc cũng sẽ có sự tính toán riêng. Cô ấy không hỏi rõ ràng, đến lúc đó lại càng phiền phức.

Cô ấy gói trà lại, rồi đưa cho hai người.

Phó Thiếu Đình đưa phiếu và tiền, hỏi Tô Tiểu Lạc: "Còn muốn mua gì nữa không?"

Cô bán hàng hít một hơi dài, người yêu này tìm ở đâu vậy, cô có thể tìm một người như vậy không.

Tô Tiểu Lạc hỏi: "Hay là mua thêm chút bánh ngọt?"

Phó Thiếu Đình đã sớm thấy mắt Tô Tiểu Lạc cứ dán vào chỗ bánh ngọt không rời, liền nói: "Được, cô chọn đi."

Tô Tiểu Lạc chọn mấy loại nhìn ngon mắt, gói từng loại lại.

Hai người vừa rời khỏi cửa hàng bách hóa, Ôn Đình đi theo sau Tô Vãn cũng vừa đến nơi. Ôn Đình nhìn thấy quân phục của Phó Thiếu Đình, kéo Tô Vãn lại xem: "Kia có phải anh Thiếu Đình không? Người bên cạnh anh ấy là ai vậy?"

Tô Vãn ngẩng đầu nhìn thì chiếc xe vừa vặn chắn mất tầm nhìn của cô ta.

Gần đây có tin đồn Phó Thiếu Đình đã có cô gái mình thích, chẳng lẽ là thật?

Hai người họ đến quầy hàng, hỏi: "Vừa nãy có phải có một anh phi công đến mua đồ không?"

Cô bán hàng cảm thán nói: "Phải đấy! Anh chàng đó đối xử với cô gái kia thật tốt, chỉ riêng mua trà đã mất năm mươi tệ, sau đó còn chọn thêm một ít bánh ngọt."

Ôn Đình nhíu mày hỏi: "Vậy họ mua những thứ đó để làm gì?"

Cô bán hàng nhớ lại, nói với vẻ đầy ngưỡng mộ: "Họ nói là đi thăm hỏi trưởng bối, cô gái đó thật có phúc."

"Thăm hỏi trưởng bối? Chẳng lẽ họ đã phát triển đến mức bàn chuyện cưới xin rồi sao?" Ôn Đình thấy bất bình thay cho Tô Vãn.

Tô Vãn cảm thấy vô cùng khó chịu, cô gái đó là ai? Không lẽ là Tô Tiểu Lạc?

"Đình Đình, về nhà với tôi một chuyến." Tô Vãn kéo Ôn Đình vội vàng về nhà.

*****

Tô Tiểu Lạc đi theo Phó Thiếu Đình đến nhà tư lệnh.

Nhìn sơ qua, bố cục nơi này không được tốt lắm, bất lợi cho sức khỏe của nữ chủ nhân.

Trên đường đến, Phó Thiếu Đình đã giới thiệu với Tô Tiểu Lạc về tình hình gia đình của Trương Quốc Bang. Sư nương tên là Hàn Mẫn, bà ấy và Trương Quốc Bang vừa là đồng đội vừa là vợ chồng. Thời trẻ, Hàn Mẫn từng nhảy xuống sông băng để cứu người, từ đó để lại bệnh tật, hai người không có con.

Họ nương tựa vào nhau, là chỗ dựa của nhau.

Hàn Mẫn làm việc ở bộ phận tình báo, bình thường cũng rất bận rộn.

Hàn Mẫn nhận nuôi một cô con gái, nghe nói cũng là trẻ mồ côi không cha không mẹ. Con gái nuôi tên là Dương Lâm, năm nay hai mươi hai tuổi.

Tô Tiểu Lạc cười ẩn ý hỏi: "Sư nương sốt ruột chuyện hôn sự của anh như vậy, chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến chuyện tác hợp hai người sao?"

Phó Thiếu Đình liếc nhìn cô: "Đến nơi rồi."

Anh không trả lời câu hỏi của cô, Tô Tiểu Lạc không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là tác hợp không thành.

Hai người xuống xe, sân nhỏ được dọn dẹp rất sạch sẽ, còn trồng rất nhiều hoa cỏ, trông vô cùng ấm áp.

Một cô gái đi ra, quan sát Tô Tiểu Lạc một lúc rồi mỉm cười nhìn Phó Thiếu Đình: "Anh Thiếu Đình, anh đến rồi! Mẹ em chưa về, mẹ gọi điện thoại bảo em ra tiếp anh."

Phó Thiếu Đình "ừ" một tiếng, quay sang nhìn Tô Tiểu Lạc: "Đây là Dương Lâm, đây là Tô Tiểu Lạc."

"Anh Thiếu Đình, anh vào nhà đi, em có thứ cho anh xem." Dương Lâm cũng không chào hỏi Tô Tiểu Lạc, kéo Phó Thiếu Đình vào nhà.

Phó Thiếu Đình gỡ tay cô ta ra, nghiêm nghị nói: "Dương Lâm, ngay cả chào hỏi cũng không biết, nếu cô tiếp đón bạn tôi như vậy, thì tôi đi về đây."

"Em xin lỗi mà!" Dương Lâm tỏ vẻ tủi thân, chào hỏi Tô Tiểu Lạc, "Chào cô, vậy được chưa ạ! Có thể vào được chưa? Em thật sự có thứ muốn cho anh xem."

Phó Thiếu Đình nói: "Đi thôi!"

Tô Tiểu Lạc đi theo vào trong. Dương Lâm lấy từ trong phòng ngủ ra một bức tranh, dâng lên như báu vật cho Phó Thiếu Đình xem: "Anh Thiếu Đình, anh xem em vẽ có giống không?"

Tô Tiểu Lạc ghé đầu lại nhìn, rồi lại nhìn mặt Phó Thiếu Đình: "Cũng không thấy anh bị lác mắt mà!"

Lác mắt?

Dương Lâm không vui nhìn Tô Tiểu Lạc: "Cô nhìn ra lác mắt ở đâu vậy?"

"Tôi nhìn chỗ này này, tỷ lệ không đúng. Còn cả lỗ mũi này nữa, cũng quá to." Tô Tiểu Lạc nói với vẻ chê bai, "Đây là mũi trâu à?"

"Cô, đây giống mũi trâu chỗ nào, mắt cô có vấn đề à!" Dương Lâm tức giận. "Hơn nữa, bức tranh này cũng không phải vẽ cho cô xem."

"Tự lừa mình dối người thì không thể tiến bộ được đâu." Tô Tiểu Lạc nói những lời khiến người ta tức chết. "Phó Thiếu Đình, anh mau nói xem, có giống anh không?"

Dương Lâm sáng sớm đã nghe bố mẹ nói anh Thiếu Đình đã tìm được đối tượng. Ban đầu cô ta còn tưởng là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, không ngờ lại là loại người này, còn ăn nói khó nghe như vậy.



Bình Luận (0)
Comment