Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 176

  

Dương Lâm hỏi: "Anh Thiếu Đình, mau trả lời đi mà!”

Tô Tiểu Lạc không thèm quan tâm cô ta có vui hay không, cố tình bắt chước giọng điệu của cô ta: “Đúng đó, anh Thiếu Đình mau nói đi, có phải đạo sĩ lợi hại này chính là anh không?”

“Hahaha!” Hàn Mẫn từ ngoài cửa bước vào, cười lớn nói: "Mấy đứa đừng làm khó Thiếu Đình nữa.”

Tô Tiểu Lạc nhìn qua, thấy nét mặt Hàn Mẫn đầy vẻ hiền từ, nhưng giữa đôi chân mày lại ẩn hiện một luồng khí đen mờ mịt. Cô đoán không sai, sức khỏe của sư nương Phó Thiếu Đình chắc chắn có vấn đề.

Hàn Mẫn cũng đang quan sát Tô Tiểu Lạc. Cô gái nhỏ này có đôi mắt to tròn, gương mặt vẫn còn chút bầu bĩnh đáng yêu, trông ngoan ngoãn dễ mến. Nhất là câu nói chọc ghẹo khi nãy, khiến bà rất thích sự hoạt bát của cô gái này ngay từ lần đầu gặp mặt.

Nhưng đúng như Quốc Bang đã nói, cô gái này thực sự rất trẻ. Đàn ông ấy mà, thường thích vợ nhỏ tuổi.

Hàn Mẫn kéo Tô Tiểu Lạc ra một góc, lấy ra một chiếc vòng tay bạc rồi nói: "Lần đầu gặp cháu, cô chẳng chuẩn bị gì nhiều, cái vòng này tặng cháu làm kỷ niệm nhé.”

Chiếc vòng bạc sáng bóng, chất lượng rất tốt, còn khá nặng.

Tô Tiểu Lạc cúi đầu nhìn, phát hiện trên vòng khắc tên cô, rõ ràng là vừa được làm ra không lâu.

Thật sự rất có tâm!

“Thiên vị quá!” Dương Lâm hậm hực nói. Trên tay cô ta cũng có một chiếc vòng bạc, nhưng so với cái của Tô Tiểu Lạc thì nhỏ hơn hẳn, kiểu dáng cũng không đẹp bằng.

“Con bé này, chờ đến khi con kết hôn, mẹ cũng sẽ chuẩn bị cho con.” Hàn Mẫn lườm cô ta một cái, rồi nắm tay Tô Tiểu Lạc: "Con bé đó bị cô chiều hư rồi, lớn hơn cháu vài tuổi mà chẳng hiểu chuyện gì cả.”

Tô Tiểu Lạc bỗng thấy ngại ngùng, vội nói: "Chiếc vòng này quý giá quá, cháu không thể nhận được đâu ạ.”

Cô nghĩ "vô công bất thụ lộc” (không làm mà hưởng), sao bà ấy lại chuẩn bị cả vòng bạc cho cô?

“Cô bảo cháu nhận thì cứ nhận.” Hàn Mẫn thân thiết nói,
“Chúng ta quen biết Thiếu Đình hơn mười năm rồi. Thằng nhóc này như nửa đứa con trai của cô vậy. Từng này năm mà đây là lần đầu tiên nó dẫn một cô gái về.”

Nghe đến đây, Tô Tiểu Lạc mới nhận ra có điều không ổn. Cô bối rối quay sang nhìn Phó Thiếu Đình.

Anh chỉ nhè nhẹ vuốt mũi, quay mặt đi chỗ khác tránh ánh mắt của cô.

Thảo nào! Phản ứng của Dương Lâm khi nãy đúng là bất thường. Hóa ra cô bị biến thành lá chắn rồi!

“Cháu ngồi đây, cô đi làm cơm. Dương Lâm, qua phụ mẹ một tay.” Hàn Mẫn thu hết biểu cảm của hai người vào mắt, lại tưởng rằng cả hai đang ngại ngùng, bèn mỉm cười bước vào bếp.

Dương Lâm không tình nguyện nhưng vẫn phải theo vào bếp.

Trong phòng khách giờ chỉ còn lại hai người họ. Tô Tiểu Lạc tiến lại gần, Phó Thiếu Đình lập tức xoay người đi đến bên cửa sổ. Tô Tiểu Lạc cũng bước theo sau.

“Sư nương nghĩ rằng chúng ta đang hẹn hò?”

“Đại khái là vậy.”

“Anh không định giải thích à?”

“Giải thích rồi, nhưng không có tác dụng.”

“Vậy cái vòng tay này phải làm sao? Nhận của người ta thế này thì không hay đâu.”

“Tặng cô thì cứ đeo đi.” Phó Thiếu Đình không mấy bận tâm: "Nếu cô cảm thấy áy náy, thì tặng lại sư nương một lá bùa hộ thân là được.”

“Cũng được, chiếc vòng này đúng là rất đẹp.” Tô Tiểu Lạc hạ giọng nói: "Nhưng anh nên chuẩn bị tinh thần đi. Sư nương của anh có vẻ như đang gặp vấn đề về sức khỏe, tốt nhất là nên khuyên bà ấy đi kiểm tra.”

Ánh mắt Phó Thiếu Đình lập tức trở nên nghiêm túc. Anh sải bước đi thẳng vào bếp: "Sư nương, không ăn cơm nữa, con đưa cô đến bệnh viện.”

“Ai không khỏe sao?” Hàn Mẫn lo lắng hỏi.

“Là cô đấy.” Ánh mắt Phó Thiếu Đình đầy vẻ lo lắng.

“Cô thì có vấn đề gì được chứ? Cô khỏe như trâu mà!” Hàn Mẫn vừa cười vừa nói.

"Cơ thể cô có vấn đề rồi, tốt nhất nên đi kiểm tra đi." Tô Tiểu Lạc đề nghị.

"Mẹ tôi khỏe mạnh bình thường, cô đừng có nguyền rủa mẹ tôi được không?" Dương Lâm khó chịu nói, Tô Tiểu Lạc này là sao vậy, nào có ai vừa đến nhà người khác đã nguyền rủa người ta như vậy.

"Sư nương, nghe lời bọn con đi bệnh viện một chuyến." Phó Thiếu Đình kiên trì khuyên nhủ.

"Anh Thiếu Đình, sao anh cũng giống cô ta vậy! Cô ta là bác sĩ à? Mời cô ta đến ăn cơm mà cứ nói những lời xui xẻo?" Dương Lâm bất mãn.

"Có những lời tuy không dễ nghe nhưng lại hữu ích, không giống có người chỉ nói lời vô nghĩa." Tô Tiểu Lạc nói đến đây thì không nói nữa. Dù sao đây cũng là sư nương của Phó Thiếu Đình, chứ không phải của cô.

"Cô!" Dương Lâm nghẹn lời.

"Sư nương, nghe lời cô ấy đi." Phó Thiếu Đình kiên trì ý kiến ​​của mình.

"Mọi người xem chuyện này làm sao." Hàn Mẫn vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mấu chốt là bình thường bà cũng không cảm thấy khó chịu ở đâu.

Trương Quốc Bang xách rượu về, sau khi nghe chuyện này, liền đồng ý với đề nghị của Phó Thiếu Đình.

Cả nhóm người đến bệnh viện, làm kiểm tra toàn thân.

Dương Lâm trừng mắt nhìn Tô Tiểu Lạc, nếu không phải tại cô ta, bây giờ bọn họ làm sao phải ở bệnh viện?

Sắc mặt Trương Quốc Bang rất khó coi, không phải vì ông ấy biết chuyện Tô Tiểu Lạc biết xem bói, mà là ông ấy tin tưởng trực giác của Phó Thiếu Đình.

Hàn Mẫn kiểm tra xong, đi tới nắm tay Trương Quốc Bang: "Em không sao, đừng lo lắng quá."

"Tốt nhất là không sao." Sắc mặt Trương Quốc Bang vẫn rất nặng nề.

Dương Lâm liếc nhìn Tô Tiểu Lạc: "Bố, mẹ nhất định không sao, cô ta đến đây gây rối, nói bậy bạ đấy."

"Tư lệnh Trương, ông qua đây với tôi một lát."

Lần kiểm tra này là do người quen làm bác sĩ, ông ấy vội vàng đi đến, gọi Trương Quốc Bang vào văn phòng nói chuyện.

Trương Quốc Bang đột nhiên có chút sợ hãi, Phó Thiếu Đình lên tiếng: "Con đi cùng sư phụ."

Ở đây chỉ còn lại ba người họ, Hàn Mẫn đi tới hỏi: "Cô gái, cháu quen Thiếu Đình lâu chưa?"

"Chắc là khá lâu rồi ạ." Tô Tiểu Lạc đáp.

"Lâu là lâu, không lâu là không lâu, sao lại còn chắc là nữa?" Dương Lâm bắt bẻ, "Cô quen anh Thiếu Đình lâu bằng tôi sao? Tôi quen anh ấy mười năm rồi."

Tô Tiểu Lạc: "Vậy thì thật ngại quá, tôi quen anh Thiếu Đình của chị từ khi mới sinh ra đấy!"

"Cô nói bậy, sao tôi lại không biết cô?" Dương Lâm tức giận nói.

"Tin hay không tùy chị." Tô Tiểu Lạc nhún vai, lười giải thích với cô ta.

"Đồ nói dối." Dương Lâm bị thái độ của cô chọc tức.

"Dương Lâm." Hàn Mẫn gọi với giọng không vui, "Hôm nay con thật quá đáng, mau xin lỗi Tiểu Lạc đi."

"Con không muốn." Dương Lâm bất mãn từ chối.

"Đứa trẻ này." Hàn Mẫn cũng không vui, bà ấy nắm lấy tay Tô Tiểu Lạc nói, "Xin lỗi cháu nhé, hôm nay không cho cháu ăn cơm được rồi."

"Không sao đâu ạ, cô là sư nương của Phó Thiếu Đình. Anh ấy rất quan tâm cô, cô nhất định phải giữ gìn sức khỏe." Tô Tiểu Lạc cũng hy vọng bà ấy có thể khỏe mạnh, có thể thấy bà ấy là một người rất tốt bụng.

"Tốt, tốt." Hàn Mẫn càng nhìn Tô Tiểu Lạc càng vừa lòng, "Cô và sư phụ của nó cũng chênh nhau năm tuổi, lúc đó cũng có không ít người phản đối. Nhưng cô thấy, hơn tuổi một chút thì tốt, biết thương người."

Nhìn một người có sống hạnh phúc hay không, chỉ cần nhìn khuôn mặt của người đó. Hàn Mẫn có sắc mặt rất tốt, thậm chí không có nếp nhăn. Trông bà trẻ hơn nhiều so với những người cùng tuổi.

Người như vậy vừa tốt bụng vừa nhiệt tình.

"Thực ra cháu và anh ấy..." Tô Tiểu Lạc không có thói quen nói dối, đặc biệt là lừa dối một người hiền lành như vậy.

Đúng lúc này, Trương Quốc Bang đi ra. Sắc mặt ông ấy càng nặng nề hơn, Hàn Mẫn cũng bị ảnh hưởng, bèn hỏi: "Em làm sao vậy? Sao sắc mặt anh khó coi thế?"


 

 
Bình Luận (0)
Comment