Trong cơ thể Hàn Mẫn có khối u, may mà phát hiện sớm, nếu chậm trễ thêm một thời gian nữa, chuyển sang ác tính thì sẽ khó xử lý.
Dương Lâm nghe được kết quả này thì ngây người, ánh mắt nhìn Tô Tiểu Lạc trở nên kinh ngạc.
Điều này thật khó tin.
Ban đầu cô ta cứ tưởng Tô Tiểu Lạc chỉ nói bừa gây khó dễ cho họ. Không ngờ lại là thật.
Hàn Mẫn đối xử với cô ta rất tốt, thậm chí còn tốt hơn cả con ruột. Lúc này, mắt cô ta đỏ hoe: "Bố, giờ phải làm sao?"
"Đừng lo lắng, bác sĩ nói phát hiện kịp thời, có thể can thiệp." Trên gương mặt luôn nghiêm nghị của Trương Quốc Bang cũng hiện lên vẻ lo lắng.
"Đừng quá lo lắng." Hàn Mẫn an ủi, "Đã phát hiện kịp thời rồi, chúng ta phải cảm ơn Tiểu Lạc thật tốt."
Mọi người nhìn về phía Tô Tiểu Lạc.
Trương Quốc Bang đưa Hàn Mẫn đến bệnh viện kiểm tra, một nguyên nhân là vì lo lắng cho vợ, nguyên nhân khác là tin tưởng trực giác của Phó Thiếu Đình. Nhưng không thể phủ nhận, người đưa ra nhận định này chính là Tô Tiểu Lạc.
"Không ngờ cô gái nhỏ này còn biết xem bệnh."
"Cháu không biết ạ." Tô Tiểu Lạc lắc đầu.
"Vậy sao cháu lại biết?" Lần này ngay cả Hàn Mẫn cũng thấy kỳ lạ, dù sao cơ thể là của bà, mà bà lại không hề nhận thấy điều gì bất thường.
"Ừm, vì cháu biết xem bói ạ." Tô Tiểu Lạc thản nhiên trả lời.
"Xem bói?" Mấy người đều ngạc nhiên nhìn Tô Tiểu Lạc.
Dương Lâm chân thành nói: "Bất kể cô biết bằng cách nào, nhưng đã giúp mẹ tôi kiểm tra ra bệnh, tôi vẫn phải cảm ơn cô."
Cô ta tuy có chút đỏng đảnh, nhưng trước những việc hệ trọng lại rất rõ ràng. Trước kia cô ta từng thích Phó Thiếu Đình, nhưng từ rất lâu rồi đã nói rõ ràng, dần dần cô ta cũng chỉ coi Phó Thiếu Đình như anh trai.
Bố mẹ đối với cô ta là những người rất quan trọng, cô ta không thể chấp nhận bất kỳ ai xảy ra chuyện.
"Không có gì." Tô Tiểu Lạc thoải mái nói.
"Vậy hôm nay bữa cơm này tạm thời không ăn nữa, hôm khác Thiếu Đình lại đưa Tiểu Lạc đến ăn một bữa thật ngon." Trương Quốc Bang cũng không còn tâm trạng ăn cơm, chỉ có thể sắp xếp bữa cơm vào hôm khác.
"Chuyện này không sao." Phó Thiếu Đình nói, "Tìm thêm một chuyên gia kiểm tra cho sư nương, điều trị càng sớm càng tốt."
"Được, chuyện này không cần con lo lắng." Trương Quốc Bang vỗ vai anh.
Thời gian không còn sớm, Trương Quốc Bang bảo Phó Thiếu Đình đưa Tô Tiểu Lạc về nhà, một lần nữa bày tỏ lời xin lỗi.
Tô Tiểu Lạc vội vàng xua tay: "Chú đừng khách sáo ạ."
Dương Lâm kiêu ngạo nói: "Tô Tiểu Lạc, lần sau gặp mặt chị sẽ tặng em một bức tranh. Nhưng mà nói trước nhé, em không được nói gì đến lỗ mũi trâu bò gì đó."
Tô Tiểu Lạc đột nhiên có chút ngại ngùng, cô hắng giọng: "Vậy chị phải vẽ cho đàng hoàng đấy, em rất kén chọn."
Dương Lâm không nhịn được cười, bá đạo nói: "Chê cũng phải nhận lấy."
Tiễn bọn họ xong, Tô Tiểu Lạc mới ôm bụng nói: "Tôi đói rồi."
"Đi thôi, mời cô đi ăn nhà hàng." Phó Thiếu Đình chỉ vào nhà hàng quốc doanh vẫn đang mở cửa.
Bọn họ đến vào thời điểm đã rất muộn, nhà hàng đã hết rất nhiều nguyên liệu.
"Chúng ta ăn mì đi!" Tô Tiểu Lạc đưa ra ý kiến.
"Được." Phó Thiếu Đình gọi hai bát mì.
Chờ mì được mang lên, Tô Tiểu Lạc ăn một miếng, nhăn mũi nói: "Mì này không ngon bằng anh nấu."
Phó Thiếu Đình khẽ nhếch môi: "Lần sau có dịp tôi lại nấu cho cô ăn, hôm nay tạm ăn đỡ vậy."
Khi hai người gần ăn mì xong thì bên ngoài đột nhiên lại mưa. Trời mưa lất phất, nhân viên phục vụ phải dọn hết đồ đạc bên ngoài vào trong. Anh ta không khỏi than thở: "Thời tiết quỷ quái này, mới nắng được mấy hôm?"
Dạo này trời mưa rất thường xuyên, hiếm khi thấy mặt trời, ngay cả con người cũng có cảm giác sắp mốc meo rồi.
Hai người ăn mì xong, ngoài trời vẫn chưa tạnh mưa. Bệnh viện cách nhà họ cũng khá gần, xe Phó Thiếu Đình đưa cho Trương Quốc Bang dùng rồi, nên họ chỉ có thể đi bộ về. Nhưng mưa không có dấu hiệu tạnh, hai người đang đứng dưới mái hiên suy tính.
Phó Thiếu Đình không biết phải làm sao.
"Chuyện này tất nhiên không làm khó được tôi, tèn ten ten!" Tô Tiểu Lạc lấy ra một chiếc ô bung lên, khoe như hỏi, "Thế nào, có đẹp không? Lần trước đến cửa hàng bách hóa, tôi thấy họa tiết này đẹp quá, nghe nói gọi là ô Tây Dương."
Đây là chiếc ô màu vàng nhạt in hình hoa cúc nhỏ. Tô Tiểu Lạc cầm ô, trông như bước ra từ trong tranh vậy. Phó Thiếu Đình chăm chú nhìn cô, nhẹ giọng trả lời: "Đẹp."
Tô Tiểu Lạc cười tinh quái, nháy mắt với anh: "Anh cầm đi."
Màu sắc chiếc ô này thật sự rất tươi sáng, Phó Thiếu Đình cầm ô trông có vẻ không hợp lắm. Tô Tiểu Lạc cười đến cong cả mắt, đứng sát lại gần anh. Phó Thiếu Đình giả vờ như không để ý đến nụ cười trên mặt cô, nghiêng ô về phía cô một chút.
Hai người dạo bước trong mưa.
Tô Tiểu Lạc đưa tay ra, mặc cho nước mưa rơi xuống.
"Hồi nhỏ tôi thích chạy lên núi mỗi khi trời mưa, nhưng sư phụ nói nước mưa sẽ làm hỏng tóc, nên tóc tôi mới xoăn như vậy, có đúng không?"
"Ừm, nước mưa thông thường có tính axit yếu, chất có tính axit sẽ phá hủy lớp biểu bì của tóc. Trong nước mưa còn có bụi bẩn, vi sinh vật và một số tạp chất, sẽ ảnh hưởng đến trạng thái bình thường của tóc. Tiếp xúc lâu ngày có thể khiến tóc khô, chẻ ngọn, nhưng không liên quan nhiều đến việc bị ăn mòn." Phó Thiếu Đình kiên nhẫn giải thích.
Tô Tiểu Lạc nhìn anh với vẻ mặt sùng bái: "Sao anh biết nhiều thế?"
Phó Thiếu Đình hờ hững nói: "Đây đều là kiến thức phổ thông."
Khó ưa thật! Bị anh ra vẻ rồi.
Đây đều là kiến thức phổ thông sao?
Hai người thong thả bước đi, Tô Tiểu Lạc không khỏi hỏi: "Anh nói anh có một chuyện hối hận, là chuyện gì vậy?"
Phó Thiếu Đình mím môi không trả lời: "Không có gì."
"Hừ, anh không muốn nói thì thôi." Tô Tiểu Lạc cũng không có hứng thú moi móc chuyện riêng tư của người khác. Cô nhìn gương mặt nghiêng kiên nghị của Phó Thiếu Đình, nhớ đến lời của Hàn Mẫn, không khỏi tò mò hỏi, "Anh thật sự chưa từng yêu đương sao?"
"Chưa."
"Vậy anh không có cô gái nào mình thích sao?"
Anh Sáu từ nhỏ đã thầm mến chị Phó Nhiễm, Phó Thiếu Đình đã hai mươi tư tuổi rồi, chẳng lẽ không có người mình thích sao.
"Không có." Phó Thiếu Đình vẫn thản nhiên như vậy.
"Anh thật sự không định kết hôn sao?" Tô Tiểu Lạc hỏi, đẹp trai như vậy, con cái sinh ra chắc chắn rất xinh đẹp. Không kết hôn thì hơi tiếc.
"Vậy cô có kết hôn không?" Phó Thiếu Đình hỏi ngược lại.
"Không kết, tôi là người muốn phi thăng." Tô Tiểu Lạc làm sao có thể để tình yêu trần tục ràng buộc mình.
"Phi thăng." Phó Thiếu Đình lặp lại hai chữ này, nhẹ nhàng chất vấn, "Sau khi phi thăng, cô sẽ không gặp được sư phụ, không gặp được người thân, không gặp được bạn bè. Như thế, cô vẫn có thể rời đi mà không vướng bận gì sao?"
Những vấn đề này Tô Tiểu Lạc chưa từng nghĩ đến. Trước kia khi còn ở trong thế tục, người cô quan tâm nhất chính là sư phụ. Nhưng từ sau khi xuống núi, người tiếp xúc cũng nhiều hơn. Người không yên tâm cũng nhiều hơn.
Đến lúc đó, cô thật sự có thể rời đi mà không chút vướng bận sao?
Trong lòng Tô Tiểu Lạc đột nhiên cảm thấy hoang mang. Cô thật sự làm được sao?