Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 183

 
"Chính chủ?" Ôn Dữ nhíu mày, "Ý cô là hung thủ sẽ quay lại đây sao?"

Một số tên tội phạm thật sự có xu hướng quay lại hiện trường gây án để tìm kiếm cảm giác thỏa mãn. Anh ta nhìn quanh, thấy dân làng đã tụ tập khá đông.

Nạn nhân đã chết nhiều năm, dân làng xung quanh có thể cũng đã thay đổi nhiều. Nếu không có Tô Tiểu Lạc, vụ án này có lẽ đã bị chôn vùi mãi mãi.

Liệu hung thủ có thực sự quay lại?

"Anh đừng chỉ đứng nhìn, mau làm việc đi. Dưới hầm còn nhiều hài cốt lắm." Tô Tiểu Lạc lên tiếng.

"Còn nữa?" Ôn Dữ kinh ngạc, "Chẳng lẽ là vụ án diệt môn? Nhưng ông trưởng thôn đâu có nói họ có con cái."

Bố mẹ Ngưu Bảo Thuận mất sớm, sau khi kết hôn cũng không có con, chỉ có một người vợ.

"Anh đào lên sẽ biết. Nhưng tốt nhất là giải tán đám đông này trước đã." Tô Tiểu Lạc căn dặn.

Ôn Dữ làm theo lời Tô Tiểu Lạc, yêu cầu dân làng giải tán. Cảnh sát đeo khẩu trang, đi ủng vào hầm. Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, nước mưa càng làm mùi thêm kinh khủng.

"Xác chết thì đã đưa lên hết rồi, còn bắt chúng ta xuống đây làm gì chứ?"

"Đừng có ca thán nữa, làm việc cho xong đi. Cậu không biết người ta có ô dù mạnh lắm à?"

Thân phận của Ôn Dữ vẫn luôn bị đồng nghiệp dị nghị. Dù đã phá được vài vụ án lớn, nhưng anh ta vẫn chưa hoàn toàn được mọi người công nhận.

Cuộc đối thoại của hai cảnh sát bên dưới vọng lên đến tận nơi Tô Tiểu Lạc đứng. Cô liếc nhìn Ôn Dữ, thấy anh ta vẫn bình thản, hiển nhiên là đã quen với việc này.

Tiếng xẻng vang lên từ trong hầm, Tô Tiểu Lạc lên tiếng nhắc nhở: "Mọi người cẩn thận chút!"

"Cô gái này là ai mà dám chỉ đạo chúng ta làm việc?"

"Ai biết được. Mau làm cho xong việc đi, kẻo muộn lại nhỡ bữa tối."

Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng động tác của những người này cũng cẩn thận hơn hẳn. Không lâu sau, họ cảm thấy chạm phải một vật cứng. Hai người nhìn nhau, không dám dùng xẻng nữa mà chuyển sang dùng bay.

Càng đào, càng kinh hãi. Một đống xương cốt dày đặc hiện ra, khiến người ta sởn gai ốc.

"Trời đất ơi!"

"Cái này... sao nhiều thế này?"

Hai người nhìn những hàng xương cốt, sống lưng lạnh toát. Cái hố này chứa đầy xương cốt, nhiều đến mức họ chưa từng thấy bao giờ.

Không nghe thấy động tĩnh gì bên dưới, Ôn Dữ hỏi vọng xuống: "Tình hình thế nào rồi?"

"Đội trưởng, dưới này có rất nhiều xương cốt, hiện tại chưa rõ là động vật hay người."

"Đào hết lên." Ôn Dữ ra lệnh.

"Vâng!" Hai người cảnh sát không dám chậm trễ, vội vàng nhặt hết xương cốt lên. Mãi đến khi đào đến đáy, họ mới xác định đây là hài cốt của con người.

Họ xếp những chiếc đầu lâu thành một hàng. Bỗng nhiên mắt họ hoa lên, đầu óc choáng váng.

"Cho họ lên đi!" Tô Tiểu Lạc nói.

"Được." Ôn Dữ ra lệnh cho hai người lên khỏi hầm. Hít thở không khí trong lành họ mới dần tỉnh táo lại. Cảm giác như vừa trải qua một lần thập tử nhất sinh, trán ướt đẫm mồ hôi lạnh.

"Đội trưởng, dưới đó ít nhất có mười hai cái đầu lâu." Hai người cảnh sát báo cáo, vẫn chưa hết bàng hoàng. Đây là lần đầu tiên trong đời họ nhìn thấy nhiều hài cốt đến vậy.

"Tốt lắm, hai cậu làm tốt rồi, đi nghỉ ngơi đi." Ôn Dữ gật đầu.

Hai người nhìn Ôn Dữ đầy ẩn ý. Làm sao anh ta biết được chuyện này? Chẳng lẽ là do cô gái kia?

Tô Tiểu Lạc ngồi bệt xuống đất, chắp tay trước ngực miệng lẩm bẩm.

Bầu trời bỗng tối sầm lại.

Thế giới trước mắt Ôn Dữ và Tôn Đằng Phi đều thay đổi.

*****

Lúc bấy giờ, Ngưu gia thôn khá giả hơn những thôn khác, một số nhà đã lợp ngói. Nhưng năm trước mất mùa, trên mặt ai cũng hiện rõ vẻ lo âu.

Ngưu Bảo Thuận thuê một người ở thôn khác về làm việc. Người này thật thà chất phác, nhưng trên tay lại có tật.

Vợ Ngưu Bảo Thuận bước ra từ trong nhà, cười nói: "Cậu trai trẻ chắc mệt rồi! Vào đây ăn tạm hai cái bánh ngô nhé?"

Người nọ cười hiền lành. Cậu ấy bị tật ở tay, từ nhỏ đã bị bỏ rơi. Ông bà nuôi cậu ấy cũng đã qua đời, cậu ấy gom góp đồ đạc tính đi khắp nơi kiếm sống.

Cậu ấy nhận hai cái bánh ngô, rồi tự làm thêm hai bát nước cơm.

Ngưu Bảo Thuận đang định sửa lại tường rào trong nhà nên nói chuyện công việc với cậu ấy. Thiếu niên rất hài lòng vì được bao ăn ở, ngày ba bữa cơm, lại còn được trả ba đồng tiền công.

Tối đến, hai vợ chồng Ngưu Bảo Thuận nằm trên giường, vợ gã hỏi: "Thằng nhóc đó ăn khỏe thế, anh lại còn trả cho nó ba đồng, chẳng phải quá hời cho nó sao?"

"Đừng vội, chẳng phải vẫn chưa đưa tiền cho nó à?" Ngưu Bảo Thuận nói, vẻ mặt đầy toan tính. Ánh đèn dầu leo lét hắt lên khuôn mặt Ngưu Bảo Thuận, trông âm trầm đáng sợ. Vợ gã đã ngủ say, nhưng gã vẫn trằn trọc không yên.

Mấy ngày sau, tường rào đã được sửa xong, vợ Ngưu Bảo Thuận làm một bữa cơm thịnh soạn để thiết đãi thiếu niên.

“Mấy ngày này, cậu vất vả rồi.”

"Anh Bảo Thuận, phải là em cảm ơn anh mới đúng." Thiếu niên nói với vẻ biết ơn. "Nếu không có anh cho em công việc này, em chẳng biết phải đi đâu về đâu."

"Thế cậu có dự định gì cho tương lai chưa?" Ngưu Bảo Thuận hỏi.

"Em muốn dành dụm ít tiền rồi lấy vợ." Thiếu niên ngượng ngùng nói.

"Ồ, lấy vợ tốn kém lắm đấy! Cậu phải dành dụm mấy năm mới đủ?" Ngưu Bảo Thuận rót cho cậu ấy một chén rượu.

"Không sao đâu ạ. Ông bà nội có để lại cho em ít tiền, em làm thêm một thời gian nữa là đủ rồi." Thiếu niên tràn đầy hy vọng về tương lai.

"Tốt lắm. Nhà cậu còn ai không?" Ngưu Bảo Thuận hỏi, "Nếu có người lớn giúp đỡ thì mọi việc sẽ thuận lợi hơn."

"Nhà em không còn ai thân thích cả." Thiếu niên gãi đầu, "Đến lúc đó chắc em phải nhờ người mai mối thôi!"

"Tốn tiền làm gì cho mệt? Để chị dâu cậu giới thiệu cho, đảm bảo thành công." Ngưu Bảo Thuận khoác vai cậu ấy, cười nói, "Còn không mau mời chị dâu một ly, nhờ chị ấy tìm cho cô gái tốt?"

"Thật ạ? Em đúng là gặp may rồi. Cảm ơn anh, cảm ơn chị dâu!" Thiếu niên vui mừng, uống thêm mấy chén nữa.

Cuối cùng, Ngưu Bảo Thuận dìu cậu ấy trở về phòng. Vẻ mặt vợ gã không mấy vui vẻ, bực bội nói: "Chỉ là một thằng tàn tật, anh tính tìm vợ cho nó kiểu gì? Đã thế, mai còn phải trả tiền công cho nó nữa. Đến lúc đó xem anh định làm thế nào!”

“Nếu nó không sống được đến ngày mai thì sao?” Ngưu Bảo Thuận đáp, giọng nói lạnh lẽo và cay nghiệt.

“Cái gì? Anh điên rồi à?” Người vợ không tin nổi vào tai mình, trừng mắt nhìn chồng. Gã muốn cướp tiền mà giết người hay sao?

“Em sợ cái gì? Nó không có thân thích, chết rồi cũng chẳng ai thắc mắc.” Ngưu Bảo Thuận tiếp tục, âm thanh ngày càng tàn nhẫn.

Nói xong, Ngưu Bảo Thuận lấy sợi dây thừng đã chuẩn bị sẵn, tiến lại gần thiếu niên và vòng dây qua cổ cậu ấy.

Thiếu niên đã uống say đến bất tỉnh, mặt đỏ bừng, nhưng tay vẫn vô thức vùng vẫy bấu lấy cánh tay Ngưu Bảo Thuận. Đây là lần đầu tiên Ngưu Bảo Thuận ra tay giết người, trong lòng không khỏi run sợ.

Thiếu niên sức lực mạnh mẽ, khiến Ngưu Bảo Thuận tức giận hét lên: "Đồ đàn bà ngu ngốc, đứng đó mà nhìn gì? Muốn cả hai chúng ta chết theo nó à? Không mau lại đây phụ một tay!”

Người vợ sợ hãi đến run rẩy, đôi tay lóng ngóng. Khi thấy gương mặt thiếu niên đau đớn và méo mó vì ngạt thở, mụ cuống quýt với lấy chiếc gối bên cạnh rồi dùng nó để đè lên mặt thiếu niên.
(Lũ khốn nạn độc ác, dã man ghê rợn thiệt, đứa nhỏ mười mấy tuổi cũng không tha)


Bình Luận (0)
Comment