Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 184

 

Xong xuôi, Ngưu Bảo Thuận và vợ vội vàng đem thi thể thiếu niên đi chôn trong hầm suốt đêm. Cả hai đều hoảng loạn, nhất là Ngưu Bảo Thuận, gã ta căng thẳng đến mức không dám mở miệng.

Sau đó gã lục túi đồ của thiếu niên, phát hiện bên trong có hơn ba mươi đồng. Đối với hai kẻ lười biếng và chỉ biết ăn chơi như họ, đây là một số tiền lớn.

Tiền đến nhanh nhưng cũng đi nhanh. Ngày hôm sau Ngưu Bảo Thuận lên thị trấn mua thịt và mấy món ăn ngon. Mọi người trong thôn thấy gã chi tiêu rộng rãi, không khỏi trầm trồ: "Nhà các người trúng mánh ở đâu thế? Sắp Tết rồi à?”

Vợ Ngưu Bảo Thuận im lặng, sợ lộ ra manh mối. Ngưu Bảo Thuận thì cười nói: "Hôm qua tôi gặp được bà cô giàu có bên nhà họ hàng. Tôi hỏi vay chút tiền, ai ngờ bà ấy giàu đến mức không thèm tính toán, bảo tôi nếu thiếu thì cứ tìm bà ấy.”

“Đúng là gặp người tốt thật! Giờ nuôi sống bản thân còn khó, ai mà có tiền rảnh rỗi chứ!” Một người dân trong thôn tỏ vẻ ngưỡng mộ.

“Đúng vậy,” Ngưu Bảo Thuận đắc ý đón nhận lời khen ngợi.

Vợ gã dù là đồng lõa nhưng vẫn cảm thấy lo lắng. Mụ khuyên: "Mình đừng tiêu hoang nữa. Dùng tiền bất nghĩa, sớm muộn gì cũng có chuyện.”

Ngưu Bảo Thuận gạt đi: "Sợ cái gì? Tôi có cách kiếm tiền nhanh mà.”

Thấy tiền tiêu gần hết, Ngưu Bảo Thuận lại nghĩ ra cách khác. Thời buổi này, nhiều người phải bỏ quê để kiếm sống, mang theo cả gia đình. Nhưng những người cô độc như thiếu niên hôm trước thì hiếm.

Gã đến ga tàu tìm những người xa xứ, đặc biệt là những gia đình cả nhà đi tìm nơi ở mới. Với lời mời thuê phòng giá rẻ, Ngưu Bảo Thuận lừa họ về nhà, chu cấp ăn uống tử tế, thậm chí còn dọn sẵn phòng cho họ ở.

Đến đêm, gã giả vờ thân thiện rủ người đàn ông trong gia đình uống rượu, sau đó ra tay giết cả nhà. Lúc thì dùng dây siết cổ, lúc lại dùng rìu.

Ban đầu vợ gã rất sợ hãi, nhưng dần dần, vì sợ bị chồng đe dọa và vì tiền đến quá dễ dàng, mụ trở thành đồng phạm không chút do dự. Có lần, mụ còn tự mình ra ga tàu dụ dỗ những người lạ về nhà, rồi cùng chồng ra tay.

Không ai biết họ đã hại bao nhiêu mạng người. Khi không có tiền, thậm chí trong một ngày họ cũng có thể giết hai người.

Tôn Đằng Phi lần đầu chứng kiến cảnh tượng ghê rợn như vậy, lập tức nôn thốc nôn tháo, cảm giác như muốn lôi cả tim gan ra ngoài.

Những tội ác man rợ thế này thật sự khiến người ta phải lạnh sống lưng.

Ngay cả Ôn Dữ cũng không kiềm chế được, siết chặt nắm tay, khuôn mặt đanh lại: "Tất cả những người này… đều là nạn nhân sao?”

“Đúng vậy.” Tô Tiểu Lạc đứng dậy, phủi bụi trên người rồi nói:
“Tiểu đồ đệ, thử tiễn họ đi.”

Tôn Đằng Phi nhìn những linh hồn trước mặt, ai nấy đều chết trong thảm cảnh, giờ đây ánh mắt trống rỗng đang nhìn anh ta. Dù đã quen đối mặt với quỷ hồn, anh ta vẫn không thể bình tĩnh.

“Sư phụ, tôi sợ trước khi tiễn được họ, họ đã tiễn tôi đi rồi.”

“Tôi hồi nhỏ đã một mình bắt quỷ, cậu phải học hỏi cho tốt.” Tô Tiểu Lạc khoanh tay, ánh mắt sắc lạnh: “Có tôi ở đây, họ dám sao?”

Đám quỷ hồn đúng là sợ Tô Tiểu Lạc thật, không khỏi co rúm người lại.

“Được rồi! Tôi thử xem!” Tôn Đằng Phi bất đắc dĩ đáp lời.

“Xuống dưới đó mà siêu độ.” Tô Tiểu Lạc chỉ vào cái hầm.

Tôn Đằng Phi nheo mắt, nhận ra có điều không ổn: "Sư phụ, chẳng lẽ cô không muốn xuống hầm nên mới bảo tôi làm thay chứ?”

“Tất nhiên là không phải. Đây là một cơ hội hiếm có, tôi là sư phụ tốt, sao có thể không nhường cơ hội này cho đồ đệ cưng của mình được?” Tô Tiểu Lạc cười cười, vẻ mặt tỏ ra vô cùng chân thành.

“…” Tôn Đằng Phi không còn cách nào khác, đành phải bám thang mà leo xuống.

Bên dưới tối om, bốn bề u ám. Không màng đến bụi bẩn, anh ta ngồi bệt xuống đất và bắt đầu niệm Vãng Sinh Chú. Những linh hồn xung quanh nghe thấy, lập tức ùa về phía anh ta. Cảm giác áp lực từ mọi phía khiến Tôn Đằng Phi vội vàng niệm chú nhanh hơn.

Ở miệng hầm, Tô Tiểu Lạc đứng đó, có đôi chút lo lắng nhìn xuống. Thấy vậy, Ôn Dữ hỏi: "Đã không yên tâm như vậy, sao không xuống dưới?”

“Bên dưới bẩn lắm.” Tô Tiểu Lạc đáp bâng quơ.

“Vậy nên… vì ghét dơ mà bắt đồ đệ làm thay?” Ôn Dữ không nhịn được bật cười.

“…” Tô Tiểu Lạc cảm thấy mặt nóng ran, trừng mắt đe dọa:
“Anh biết nhiều quá rồi đấy.”

“Được rồi, yên tâm đi, tôi sẽ giữ bí mật cho cô.” Ôn Dữ bật cười.

“Thế thì tốt.” Tô Tiểu Lạc nhướng mày, khẽ gật đầu ra chiều vừa lòng.

Trong khi đó ở dưới hầm, Tôn Đằng Phi không hề dễ chịu như vậy. Những linh hồn không chịu rời đi mà còn hét lên đầy dữ tợn. Dần dần, thần trí của anh ta bị tấn công, khiến đầu óc trở nên mơ hồ.

Nhận thấy có điều bất thường, Tô Tiểu Lạc đành phải leo xuống. Cô thấy những vong hồn đang bao phủ Tôn Đằng Phi, khiến bóng tối càng thêm dày đặc.

“Thật là ức hiếp kẻ yếu!” Cô bấm tay niệm chú, một đóa kim liên rực sáng hiện ra trên đầu Tôn Đằng Phi. Đám vong hồn lập tức gào thét dữ dội và lùi lại.

Có kim liên bảo vệ, Tôn Đằng Phi từ từ lấy lại ý thức.

“Còn không mau niệm chú đi!” Giọng nói lanh lảnh của Tô Tiểu Lạc vang lên. Tôn Đằng Phi giật mình, lập tức cất giọng tiếp tục đọc Vãng Sinh Chú.

Cuối cùng, mọi chuyện cũng kết thúc an toàn.

Trở lên mặt đất, Tô Tiểu Lạc nhìn đôi giày dính đầy bùn đất mà không khỏi nhăn mặt. Đây là đôi giày cô rất thích, giờ dơ bẩn thế này, thật khiến cô tiếc đứt ruột.

Ôn Dữ bật cười: "Sư phụ như cô, xem ra cũng tận tâm lắm.”

“Đương nhiên rồi!” Tô Tiểu Lạc hếch cằm tự mãn. “Nhưng học pháp thuật, quan trọng nhất vẫn là thiên phú. Đồ đệ của tôi tuy không quá xuất sắc nhưng được cái chăm chỉ.”

Không như Tô Tử Thành, thiên phú hơn người nhưng tuổi còn quá nhỏ, chưa thật sự thích hợp. Nhưng giờ cô đã có người thay thế. Bất kể là về thiên phú hay sự gan dạ, Tôn Đằng Phi đều rất phù hợp.

Khi Tôn Đằng Phi leo lên, cả người anh ta ướt nhẹp như vừa ngâm trong nước. Vì mệt lả mà buổi chiều anh ta không thể đi học tiếp.

Ngày hôm sau, vụ án mạng tại hầm được phơi bày trước công chúng.

Dù một số tờ báo không lấy được thông tin chính xác, nhưng dựa vào lời kể của thôn dân, họ đã dựng nên một câu chuyện đầy kịch tính.

Cặp đôi đó thực sự đã bị sát hại vì tiền.

Vụ việc gây chấn động lớn, đến mức ngay cả học sinh trường Dương Hoa cũng nghe tin và bàn tán xôn xao.

Tô Tiểu Lạc và Tôn Đằng Phi đang trên đường đến lớp thì nghe được vô số tin đồn thất thiệt. Buổi sáng Tô Tiểu Lạc cũng đã xem qua bài báo, nhưng không phải do Nghiêm Chỉ ký tên.

Nể tình chị ta giữ đúng lời hứa, đến lúc thích hợp mình sẽ cho chị ta một tin chấn động, Tô Tiểu Lạc thầm nghĩ.

Cô quay sang cười cười hỏi Trịnh Thư Ý: "Cậu có xem bài báo về vụ phát hiện thi thể ở hầm Ngưu gia thôn không?”

“Chẳng liên quan gì đến tôi.” Trịnh Thư Ý lạnh lùng đáp, đồng thời mở sách giáo khoa ra giả vờ chăm chú đọc. Tuy vậy, ngón tay cô ấy lại miết nhẹ lên trang giấy, rõ ràng đầu óc đang mải nghĩ chuyện khác.

“Không tò mò sao? Thật ra hôm qua tôi có mặt tại hiện trường đấy.” Tô Tiểu Lạc nói thêm, cố ý làm giọng đầy ẩn ý. “Cậu không thấy đó thôi, người ta đào lên tận mười cái xác cơ.”

Trịnh Thư Ý “phịch” một tiếng gấp sách lại, ánh mắt sắc bén nhìn Tô Tiểu Lạc: "Tôi đến trường là để học, không phải để nghe mấy chuyện nhảm nhí của cậu.”

Thấy thế, Tô Tiểu Lạc chỉ nhướng mày, vẻ mặt tỏ ra thích thú: "Tính tình cũng dữ dằn phết.”

Tôn Đằng Phi đứng bên không nhịn được cười, nói đầy vẻ hả hê: "Sư phụ, tôi bảo rồi, đừng cố lấy nhiệt tình của mình mà dán vào cái lạnh lùng của người ta làm gì.”

“Cậu biết gì chứ!” Tô Tiểu Lạc nhếch môi, tự tin đáp: "Trò hay còn ở phía sau cơ!”


Bình Luận (0)
Comment