Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 185

 

Đêm đó, Ôn Dữ dẫn Tô Tiểu Lạc đến nhà họ Ngưu. Trong ánh trăng lạnh lẽo, một bóng người xuất hiện bên ngoài.

Tô Tiểu Lạc nhìn quanh nhưng không thấy rõ. Khi người đó tiến lại gần hơn, Ôn Dữ lập tức xông ra, đè người đó xuống đất.

“Ôn Dữ! Anh… anh đừng thô lỗ như vậy, đây là một cô gái mà!” Tô Tiểu Lạc hốt hoảng ngăn lại.

“Ồ, là con gái sao?” Ôn Dữ nới tay, bật đèn pin lên soi kỹ. Quả thật là một cô gái trẻ. Anh ta lúng túng nói: “Xin lỗi.”

Cô gái nhíu mày, giọng lạnh đi: “Các người cố ý đợi tôi ở đây đúng không?”

Tô Tiểu Lạc bật cười: “Chính xác.”

Bị đoán trúng ý đồ, cô gái cảm thấy khó chịu, hỏi tiếp: “Cậu biết cái gì sao? Có quen tôi à?”

“Chúng ta là bạn học mà,” Tô Tiểu Lạc cười đáp.

“Tôi không hỏi điều đó! Ý tôi là tại sao cậu biết tôi sẽ đến đây?” Sắc mặt cô gái trở nên nghiêm trọng, dường như tin rằng Tô Tiểu Lạc biết điều gì đó.

“Vì tôi biết bói toán,” Tô Tiểu Lạc cũng không hề giấu giếm.

“Thôi đi, không muốn nói thì thôi.” Cô gái nghĩ Tô Tiểu Lạc đang trêu mình.

Ôn Dữ xen vào, hỏi thẳng: “Cô có liên quan gì đến vụ án này không?”

Cô gái hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn đôi tay của mình, rồi khẽ nói: “Giết người thì phải đền mạng, đúng không?”

“Là cô giết họ sao?” Ôn Dữ nghi ngờ. Cô gái này, bảy năm trước chỉ mới 11-12 tuổi, sao có thể làm chuyện đó được? Vả lại, theo hiện trường vụ án, hai vợ chồng Ngưu Bảo Thuận mới là hung thủ, mà họ lại không có con. Anh ta tiếp tục hỏi: “Cô có mối quan hệ gì với vợ chồng Ngưu Bảo Thuận?”

Cô gái siết chặt tay, nhắm mắt, đau đớn thốt lên: “Tôi và họ là kẻ thù không đội trời chung. Tôi… tôi đã giết người.”

Lời thú nhận này như gánh nặng đè nặng trong lòng cô ấy suốt nhiều năm qua. Từ đó đến nay, cuộc sống của cô ấy đầy rẫy ác mộng, những người xung quanh luôn gặp xui xẻo, có lẽ đó là quả báo.

Cô ấy dẫn Ôn Dữ và Tô Tiểu Lạc đến một chiếc giếng cạn trong Ngưu gia thôn. Chỉ vào bên trong nói: “Họ bị ném xuống đây.”

Chiếc giếng đã khô cạn từ lâu, bị người trong thôn bỏ hoang, trên miệng giếng còn bị đè nặng bởi một tảng đá lớn để tránh tai nạn.

“Khi đó cô còn nhỏ như vậy, làm sao có thể tự mình di chuyển tảng đá lớn này? Có ai giúp cô không?” Ôn Dữ hỏi.

“Không ai giúp cả!” Cô gái lớn tiếng phản bác. “Các người cứ bắt tôi đi! Tôi thừa nhận hết!”

Ôn Dữ gạt tảng đá sang một bên, dùng đèn pin chiếu vào giếng. Dưới đáy giếng có nước, nhưng không thể nhìn rõ tình hình bên trong.

Một cô bé 12 tuổi khó lòng tự mình thực hiện vụ việc này. Nhưng trong tình huống hiện tại, cô ấy chắc chắn sẽ không khai thật.

Ôn Dữ quay sang Tô Tiểu Lạc hỏi: “Bây giờ chúng ta phải làm gì?”

Đúng lúc đó, một ánh đèn pin khác rọi đến.

“Ai đang ở đây?”

“Trưởng thôn?”

“À, hóa ra là đội trưởng Ôn! Các người làm gì ở đây vậy?” Trưởng thôn hỏi.

“Chúng tôi nghi ngờ dưới này có thi thể, nên đang bàn cách vớt lên,” Ôn Dữ giải thích.

“Ở đây cũng có sao?” Trưởng thôn tỏ vẻ ngạc nhiên. “Mấy năm trước khi chúng tôi khai thác mỏ, nguồn nước ở đây đã bị cắt, nhưng tôi biết một lối khác dẫn vào bên trong. Đi theo tôi.”

Trưởng thôn dẫn cả nhóm đi theo một con đường nhỏ.

Tô Tiểu Lạc vừa đi vừa quan sát. Là người học đạo thuật nên cô rất nhạy cảm với số mệnh. Cô nhận ra Trịnh Thư Ý, cô gái này có một vận mệnh đặc biệt cứng cỏi. Chính vì mang theo chính khí mạnh mẽ, những tà khí xung quanh không thể xâm phạm cô ấy mà chỉ gây hại cho những người gần cô ấy.

Con đường nhỏ quanh co, bụi cỏ hai bên thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu của côn trùng. Trưởng thôn quay đầu nhìn Tô Tiểu Lạc và Trịnh Thư Ý, trêu chọc: “Thôn chúng tôi nghèo, đến giờ vẫn chưa kéo điện về. Đường không có đèn, vậy mà hai cô gái lại không sợ chút nào, giỏi thật!”

Trịnh Thư Ý lạnh lùng hừ một tiếng: “Có gì mà phải sợ? Thật ra trên đời này, điều đáng sợ nhất chính là con người.”

Trưởng thôn bật cười, nhưng ánh mắt thoáng nét trầm ngâm: “Cô gái nói chuyện thú vị đấy. Đúng là không có gì đáng sợ hơn con người. Chẳng phải những cuộc thảm sát kinh hoàng trên thế giới này đều do con người tạo ra sao? Có người vì sinh tồn mà sẵn sàng bán đứng gia đình, phản bội bạn bè.”

Ông lão nhớ lại những ký ức đáng sợ về chiến tranh, lòng vẫn không thôi cảm thán.

Cả nhóm đi sâu xuống lòng giếng, nơi này giờ đã khô cạn, lộ ra một vũng nước đọng lớn. Ngước lên trên, chỉ thấy một vòng tròn nhỏ nơi miệng giếng. Trong nước là một đống rác rưởi phập phồng nổi lên.

Ôn Dữ cau mày hỏi: “Nhiều năm trôi qua như vậy, chẳng lẽ chưa ai xuống đây kiểm tra sao?”

Trưởng thôn thở dài: “Sau khi giếng cạn, thôn dân biến nó thành nơi đổ rác. Lâu dần mùi hôi quá nặng, chúng tôi mới dùng tảng đá chặn lại.”

Ôn Dũ nhìn sang Trịnh Thư Ý, nhận ra sắc mặt cô ấy không ổn. Ánh mắt cô gái như bốc lửa, gắt gao nhìn chằm chằm vào đống rác. Từ biểu cảm đầy căm hận, Ôn Dũ đoán rằng những người bị vứt xuống đây chính là vợ chồng Ngưu Bảo Thuận.

“Trưởng thôn, cảm ơn ông đã phối hợp,” Ôn Dữ nói.

“Không có gì, các người vất vả rồi. Đêm khuya thế này mà vẫn phải lo cho chuyện của thôn chúng tôi. Nếu vợ chồng Ngưu Bảo Thuận dưới suối vàng có linh thiêng, chắc chắn họ cũng cảm tạ các người,” trưởng thôn nói với vẻ cảm kích.

“Bọn họ đáng chết!” Trịnh Thư Ý lạnh lùng thốt lên.

“Cô gái, cô vừa nói gì?” Trưởng thôn nhíu mày hỏi lại, không nghe rõ.

“Không có gì đâu. Trưởng thôn, chỗ này không còn việc của ông nữa, ông về nghỉ đi,” Ôn Dữ nhanh chóng cắt lời.

“Được, được, vậy tôi về trước đây.” Trưởng thôn vừa mệt vừa ngại mùi hôi, nên vội vã rời đi.

Dẫu có tham gia vào vụ án mạng năm xưa, Trịnh Thư Ý khi ấy vẫn còn quá nhỏ, pháp luật không thể truy cứu cô ấy. Ôn Dữ trầm ngâm, không biết phải định tội thế nào.

Trong khi anh ta đang bối rối, Tô Tiểu Lạc lên tiếng: “Đừng lo lắng. Trịnh Thư Ý dù có tham gia nhưng lúc đó cô ấy còn quá nhỏ. Hơn nữa, vết thương chí mạng không phải do cô ấy gây ra.”

“Cậu làm sao biết?” Trịnh Thư Ý ngạc nhiên nhìn Tô Tiểu Lạc, nhận ra ở cô gái này có một vẻ bí ẩn khó tả.

Miệng Tô Tiểu Lạc lẩm nhẩm đọc chú ngữ, tay bấm theo thế đạo pháp. Một tia sáng vàng lấp lánh xuất hiện, chiếu rọi không gian xung quanh. Chỉ đến lúc này, Trịnh Thư Ý mới nhận ra bên cạnh mình có hai bóng đen mờ ảo lơ lửng.

“Cái đó là gì?” Cô ấy tò mò hỏi.

“Chẳng phải cậu nói những người xung quanh mình đều gặp xui xẻo sao? Chính là do bọn họ – những oan hồn quấy phá.” Tô Tiểu Lạc chỉ tay về phía hai luồng sương đen.

Trịnh Thư Ý nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn hai bóng đen đang lao về phía mình.

“Cẩn thận!” Ôn Dữ hét lên.

Hai bóng đen dừng lại ngay trước mặt cô gái, như bị một bức tường vô hình chặn lại. Trịnh Thư Ý không tỏ ra sợ hãi, thậm chí còn có chút khinh thường: “Hóa ra là các người bày trò phá phách?”

Hai luồng sương đen không thể làm gì cô ấy, liền quay sang lao thẳng về phía Ôn Dữ.

Tô Tiểu Lạc nhanh tay kéo anh ta ra phía sau, đẩy một chưởng về phía trước, quát lớn: “Chỉ là hai ác linh mà cũng đòi gây họa trước mặt tôi sao?”

Hai luồng sương đen xoay cuồng trên không trung, nhưng không thể tiến thêm. Tô Tiểu Lạc nhanh chóng rút ra một lá bùa màu vàng, niệm chú: “Cấp tốc nghe lệnh, tà linh xua tan!”

“U u..."

Hai bóng đen lập tức tan biến, hóa thành những giọt nước nhỏ rơi xuống. Ôn Dữ vẫn chưa hoàn hồn, không ngờ có ngày mình lại được một cô gái nhỏ này cứu mạng.

Trịnh Thư Ý kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Lạc, hỏi với ánh mắt thán phục: Đây… là bản lĩnh gì vậy?


Bình Luận (0)
Comment