Vào lúc Nghiêm Chỉ cần Tô Đông nhất, Tô Đông lại nhận nhiệm vụ phải đi công tác cả tháng trời.
Nghiêm Chỉ mỗi ngày đều nằm trên giường với ánh mắt trống rỗng, động một tí là khóc, cũng chẳng còn tâm trạng để ý đến Tử Huyên, Tử Thành thì càng khỏi phải nói.
Cô đột nhiên đứng dậy, đi vào bếp. Ánh mắt rơi vào con dao trên thớt, cô cầm lên rồi đưa qua đưa lại trên cổ tay mình. Mẹ Nghiêm bước vào, nhìn thấy cảnh này thì sợ đến chết khiếp, bà ta hét lên thất thanh: "Chỉ Chỉ, con đang làm gì vậy?"
Tiếng hét của bà ta làm Tử Huyên đang ngủ say giật mình tỉnh giấc, cô bé đưa tay nhỏ ra khóc lớn.
Tiếng khóc của con gái khiến Nghiêm Chỉ vội vàng ném con dao xuống đất phát ra một tiếng "Choang", Nghiêm Chỉ ôm đầu, không biết mình đang làm gì, vừa khóc vừa nói: "Mẹ, con bị sao vậy? Con có phải bị bệnh rồi không?"
Bố Nghiêm vội vã chạy vào, nhìn thấy hai mẹ con đang ôm nhau khóc, ông ta vội vàng bước tới bế Tử Huyên lên: "Hai người làm sao vậy, tự dưng khóc lóc cái gì, cháu khóc cũng không dỗ."
Mẹ Nghiêm bình tĩnh lại, nói: "Lão Nghiêm, ông trông cháu nhé, tôi đưa Chỉ Chỉ đi bệnh viện."
Nghiêm Chỉ quấn chặt mình trong lớp áo khoác, đeo khẩu trang bước theo mẹ Nghiêm đến bệnh viện trong trạng thái tê liệt.
Bác sĩ chưa từng gặp chứng bệnh nào như thế này, ông ấy kéo mẹ Nghiêm sang một bên nói: "Trong dòng họ nhà bà có ai bị bệnh tâm thần không?"
Mẹ Nghiêm vội vàng lắc đầu: "Không, không có tiền sử bệnh này."
Bác sĩ lại quan sát thần sắc của Nghiêm Chỉ một lúc, rồi nói: "Vậy có thể con gái bà bị bệnh tâm thần rồi."
"Ông, ông mới bị bệnh tâm thần, cả nhà ông mới bị bệnh tâm thần." Mẹ Nghiêm vì bảo vệ con gái mà tức đến phát khóc. Bà ta kéo Nghiêm Chỉ đi, tức giận nói: "Bác sĩ gì đâu, chẳng có chút y đức nào cả. Chúng ta không khám nữa, chúng ta không có bệnh."
Nghiêm Chỉ không còn cảm nhận được nhiều về thế giới bên ngoài, cô chỉ muốn được yên tĩnh, không muốn nói chuyện.
Mẹ Nghiêm dẫn Nghiêm Chỉ về nhà, ngồi trên ghế sô pha thở dài, thỉnh thoảng lại lau nước mắt. Con gái còn trẻ như vậy, sau này biết làm sao đây!
Bố Nghiêm dỗ hai đứa nhỏ ngủ trưa xong, mới đến hỏi: "Sao vậy? Trời sập xuống rồi à? Đừng lo, trời sập xuống thì tôi chống cho."
"Lão Nghiêm, trời sập thật rồi." Mẹ Nghiêm nói với đôi mắt đỏ hoe, "Bác sĩ nói, Chỉ Chỉ nhà mình bị bệnh tâm thần."
Bố Nghiêm chỉ cảm thấy đầu ong ong, một lúc sau mới hoàn hồn: "Mẹ kiếp!"
Cả đời bố Nghiêm chưa từng chửi thề, lúc này ông ta chỉ muốn chửi ầm lên.
"Đừng nghe ông ta nói, tìm người khác khám xem." Bố Nghiêm nhíu mày, ông ta để mẹ Nghiêm ở nhà, còn mình thì đưa Nghiêm Chỉ chạy khắp các bệnh viện lớn nhỏ ở Vệ Thành, nhưng bác sĩ nào cũng đưa ra kết luận giống nhau.
Bố Nghiêm không hiểu, con gái ông ta đang yên đang lành, sao tự dưng lại bị bệnh tâm thần? Ông ta không từ bỏ, định đưa Nghiêm Chỉ đi khám ở nơi khác. Đúng lúc này, người bạn cũ giới thiệu cho ông ta một bác sĩ mới từ nước ngoài về, ông ta đưa Nghiêm Chỉ đến với hy vọng mong manh.
Vị bác sĩ này nói rất rõ ràng: Nghiêm Chỉ có thể bị trầm cảm sau sinh, nếu phối hợp điều trị thì có thể chữa khỏi.
"Vậy đây, có phải là bệnh tâm thần không?" Bố Nghiêm run rẩy hỏi.
"Ừm, cũng coi là một dạng bệnh tâm thần." Bác sĩ nói.
Bầu trời của bố Nghiêm và Nghiêm Chỉ như sụp đổ.
Thật sự là bệnh tâm thần!
"Bác sĩ, tại sao Chỉ Chỉ nhà tôi lại bị bệnh này?"
Bác sĩ: "Tỷ lệ mắc bệnh này rất nhỏ, nguyên nhân gây bệnh cũng chưa thể xác định hoàn toàn. Ví dụ như con gái ông sinh con khó, cũng có thể là một nguyên nhân. Ông đừng quá lo lắng, phối hợp điều trị thì bệnh này có thể hồi phục."
"Trong thời gian này, mọi người hãy chăm sóc tốt tâm trạng của cô ấy, đừng để cô ấy bị kích động, cố gắng giữ yên tĩnh." Bác sĩ nói, "Tôi sẽ kê một ít thuốc an thần."
“Uống thuốc có ảnh hưởng đến việc cho con bú không?” Nghiêm Chỉ lo lắng hỏi.
“Có, tôi khuyên cô nên cho con dùng sữa bột.” Bác sĩ trả lời.
“Nhưng cơ thể Tử Huyên vốn không tốt, uống sữa bột liệu có ổn không?” Nghiêm Chỉ vừa thương con vừa thêm phần sốt ruột.
“Hiện tại sức khỏe của cô là quan trọng nhất. Con gái cô uống sữa bột sẽ không sao đâu.” Vừa nói, bác sĩ vừa kê đơn thuốc.
Về đến nhà, mẹ Nghiêm mua sữa bột định pha cho Tử Huyên uống. Tử Huyên bị sinh khó, cơ thể yếu ớt lại đã quen bú mẹ. Giờ chuyển sang sữa bột thì nhất định không chịu uống, khóc đến khản cả giọng. Nhìn con bé đói đến phát khóc, người lớn trong nhà cũng đau lòng không thôi.
Một gia đình, một khi đã vướng vào vận xui thì chuyện lớn chuyện nhỏ đều không suôn sẻ.
Tử Thành lại ăn phải đồ hỏng, nôn mửa tiêu chảy suốt ba ngày liền. Hai ông bà Nghiêm mệt rã rời. Tố Đông thì mãi không chịu về nhà. Nhìn thấy vợ gầy đi trông thấy, bố Nghiêm đề nghị: "Hay để Tử Thành qua bên thông gia chăm một thời gian?”
“Đừng! Lỡ thông gia biết Chỉ Chỉ bị bệnh, thì phải làm sao đây?” Mẹ Nghiêm phản đối, ánh mắt đầy lo lắn, còn nói thêm: “Ông quên rồi à? Chuyện nhà hàng xóm năm ấy.”
Bố Nghiêm như nhớ ra gì đó, thở dài một tiếng: “Thôi, vậy bà lại cực thêm chút nữa.”
“Vì Chỉ Chỉ, chút cực nhọc này có đáng gì.” Bà ta ôm lấy chồng, nói như an ủi.
Tử Huyên uống sữa bột xong lại tiêu hóa không tốt. Nghiêm Chỉ quyết định ngừng uống thuốc, lén cho con bú lại. Sức khỏe của Tử Huyên khá lên, nhưng tinh thần của Nghiêm Chỉ thì ngày càng suy sụp.
Mẹ Nghiêm sau đó tìm thấy thuốc mà Nghiêm Chỉ chôn trong chậu hoa, tức giận đến mức đập mạnh vào người cô: "Con nhỏ này! Không chịu uống thuốc thì con tính làm gì hả? Con có muốn khỏi bệnh không?”
“Mẹ, Tử Huyên đang khóc, nó đói.” Nghiêm Chỉ vừa nói vừa tự tát mình: “Mẹ đừng giận, là lỗi của con.”
Mẹ Nghiêm vội ôm lấy cô, xót xa nói: "Chỉ Chỉ, con ngoan nào. Mình cứ chữa khỏi bệnh trước đã, mọi chuyện khác để sau.”
Tố Đông quỳ trên nền nhà, hai mắt đỏ ngầu, nước mắt nước mũi tèm lem. Đây là người phụ nữ mà anh từng thề sẽ chăm sóc cả đời, nhưng vào lúc cô cần anh nhất, anh lại không có mặt bên cô.
Anh cứ nghĩ rằng mình giúp Nghiêm Chỉ lo được căn nhà, đưa lương cho cô, bố mẹ cũng hỗ trợ thêm chút ít, như vậy là đủ. Cô chỉ cần ở nhà trông con, làm chút việc vặt. Trong nhà còn có bố mẹ vợ, cô chẳng cần phải lo lắng điều gì.
Nhưng cuộc sống của Nghiêm Chỉ hoàn toàn không như những gì anh tưởng tượng.
Ban đầu, mọi sinh hoạt trong nhà đều xoay quanh đứa trẻ, nhưng từ khi Tử Huyên ra đời, mọi thứ hoàn toàn đảo lộn. Thằng nhóc Tử Thành không chịu ngoan ngoãn. Hai ông bà Nghiêm vừa dỗ xong Tử Huyên, Tử Thành đã làm vỡ một cái ly thủy tinh, suýt nữa thì tự làm mình bị thương.
Mẹ Nghiêm vội lấy chổi quét sạch những mảnh vỡ, lo sợ sót lại mảnh nào gây nguy hiểm cho bọn trẻ. Ông Nghiêm bảo Tử Thành đứng úp mặt vào tường tự kiểm điểm. Thằng bé tủi thân khóc lóc sụt sùi, vừa khóc vừa quệt nước mũi lên tường.
Bên này, tiếng khóc đã đánh thức Tử Huyên. Mẹ Nghiêm lại phải vội vàng để chổi xuống, chạy sang bế con bé lên dỗ dành.
Ngày qua ngày, bận bịu không ngừng, mọi thứ trong nhà rối tung cả lên.
Tử Huyên nửa đêm ngủ không yên, cứ phải có người bế dỗ mới chịu. Nghiêm Chỉ uống thuốc, bệnh tình có thuyên giảm đôi chút. Có hôm nửa đêm Tử Huyên tỉnh giấc nhưng không khóc, Nghiêm Chỉ sợ làm mẹ mình thức giấc, bèn bế con về phòng mình.
“Con nhóc này, sinh con ra đã khiến ông bà ngoại con vất vả không ít rồi.” Nghiêm Chỉ véo nhẹ má Tử Huyên, ánh mắt tràn ngập yêu thương. “Sau này phải nghe lời ông bà, không được nghịch ngợm như anh trai, biết chưa?”
Tử Huyên tròn xoe mắt nhìn mẹ, bàn tay nhỏ nắm lấy ngón tay của Nghiêm Chỉ, miệng líu lo như đang muốn nói điều gì.
(Tác giả tẩy trắng cho gia đình Nghiêm Chỉ ghê thiệt á. Đọc từ đầu đến giờ tui thấy đều là nhà họ Nghiêm có lỗi, xong tự dưng bây giờ bà tác giả gán hết mọi lỗi lầm cho Tô Đông (thường xuyên vắng nhà vì làm nhiệm vụ), cho Điền Quyên (vì xúi giục, làm như trẻ con không bằng), cho bà mẹ chồng (vì bị gãy chân không thể tới thăm rồi bị gán cho cái tội trọng nam khinh nữ), cho stress sau sinh.... Thế lỗi của nhà họ Nghiêm là gì? Sao tác giả ưu ái cho nhân vật Nghiêm Chỉ này thế nhỉ? Mấy chục chương đều viết về bả không.)