Nghiêm Chỉ ghé sát mặt vào Tử Huyên, nhẹ nhàng cọ má con bé rồi ôm vào lòng, thủ thỉ:
“Lần này bố con có về, mẹ cũng sẽ mặc kệ ông ấy.”
Tử Huyên ê a líu lo, chẳng rõ đang nói gì.
Nghiêm Chỉ bật cười, ánh mắt dịu dàng: "Được, được, mọi chuyện xem thái độ của bố con, được không nào?”
Tô Đông cúi gằm mặt, ánh mắt nặng trĩu. Anh làm gì xứng đáng được tha thứ?
Nghiêm Chỉ vẫn còn quá mềm lòng.
Một người như anh, có tư cách gì làm chồng, làm bố?
Thời gian như thoi đưa, Tử Huyên đã đầy tháng.
“Lúc Tử Thành còn trong tháng, ăn xong là ngủ, tỉnh dậy lại ăn, chẳng bao giờ quấy khóc. Thế mà giờ lớn rồi lại nghịch ngợm. Còn Tử Huyên trong tháng thì làm khổ mọi người, nhưng càng lớn lại càng ngoan ngoãn.” Mẹ Nghiêm cười nói.
“Phải đó! Nếu hồi ấy Tử Thành mà khóc quấy như Tử Huyên, nói gì thì cũng không dám sinh thêm đứa thứ hai.” Nghiêm Chỉ véo nhẹ má con gái.
Vương Thiến mang đến một ít quần áo và tiền, không nói mấy câu đã vội rời đi. Nhà họ Tô đông con, những chuyện như thế này họ vốn chẳng mấy để tâm, nhất là lúc này Trình Nhã còn đang nằm viện.
Điền Quyên nhận xét: "Mẹ chồng cậu làm việc thật tuyệt tình. Cháu đầy tháng mà không đến nhìn một lần, chẳng khác gì nhà tôi.”
Nghiêm Chỉ bế Tử Huyên lên, nói: "Không sao cả, có chúng tôi yêu thương con bé là đủ rồi.”
“Sao có thể giống nhau được?” Điền Quyên liếc Nghiêm Chỉ, tiếp tục châm ngòi: "Cậu xem, bà ta đối xử với đứa con gái nuôi tận tình như thế nào. Dù sao Tử Huyên cũng là cháu ruột, trong người chảy nửa dòng máu nhà họ Tô. Vậy mà bà ta thà tốt với người ngoài còn hơn đối xử tốt với cháu mình.”
Miệng thì nói không để tâm, nhưng tối đến Nghiêm Chỉ lại phát bệnh. Tô Đông không về, người nhà họ Tô cũng không đến. Trong lòng cô ngổn ngang không yên.
Cô lấy bức ảnh của Tô Đông ra, lặng lẽ nhìn suốt nửa đêm.
Tô Đông không biết cô đang nghĩ gì, nhưng với tư cách người đứng ngoài quan sát, anh đã tự trách đến mức muốn đấm chính mình.
Hôm sau Tô Đông trở về, tay xách một ít đồ ăn, cười nói: "Chỉ Chỉ, đây là mẹ bảo anh mang qua cho em.”
Nghiêm Chỉ lạnh lùng nhìn những món đồ, sau đó hét lên trong giận dữ: "Tô Đông! Anh đã một tháng không về nhà, đi làm nhiệm vụ về lại chạy đến bên nhà anh trước. Anh chưa từng nghĩ ở đây có con cái của anh, có vợ anh sao?”
Tô Đông cau mày: "Nghiêm Chỉ, em lại làm ầm chuyện gì vậy? Anh thừa nhận không về nhà lâu là lỗi của anh, nhưng anh cũng phải tuân theo sắp xếp của tổ chức. Bây giờ anh đã về rồi, sẽ bù đắp cho em và con.”
“Bù đắp!” Nghiêm Chỉ cười lạnh, giọng chua chát: “Vậy nghĩa là giờ anh đối với chúng tôi chỉ còn lại sự áy náy thôi đúng không?”
“Nghiêm Chỉ, em thật sự vô lý hết mức!” Tô Đông cảm thấy bất lực trước sự trách móc đầy cay nghiệt của cô, không hiểu rốt cuộc cô đang muốn gì.
“Đúng! Tôi điên rồi, tôi là đồ điên!” Nghiêm Chỉ gật đầu, rồi ném tất cả đồ anh mang về ra ngoài cửa. “Nếu anh đã không còn chút tình cảm nào với mẹ con tôi, thì đừng quay về nữa!”
“Được, được!” Tô Đông tức đến mức không nói nổi, anh đã vội vã trở về ngay khi kết thúc nhiệm vụ, ngày nào cũng nghĩ đến mẹ con cô. Nhưng đổi lại, đây là cách cô đối xử với anh.
Không nói thêm lời nào, anh quay người bỏ đi.
Nghiêm Chỉ nhìn bóng lưng dứt khoát của anh, đau đớn ngồi sụp xuống đất.
Mẹ Nghiêm bế Tử Huyên lại gần, hỏi: "Chỉ Chỉ, sao hai đứa lại cãi nhau nữa? Đông Tử chẳng phải vừa về sao?”
“Mẹ, con không kiểm soát được.” Nghiêm Chỉ vừa khóc vừa nói, trái tim đau đớn đến mức như muốn vỡ ra. “Bệnh của con… phải chăng vẫn chưa khỏi?”
“Ôi trời.” Mẹ Nghiêm thở dài.
Đến tối Tô Đông vẫn chưa về. Nghiêm Chỉ ngồi thẫn thờ ở cửa, ánh mắt trống rỗng nhìn đống đồ ăn anh mang về. Người ta nói yêu hay không yêu một người, rất dễ nhìn ra.
Tô Đông của ngày xưa, sao có thể để cô chịu khổ dù chỉ một chút?
Từ khi sinh Tử Huyên, mọi thứ đã thay đổi. Nước mắt Nghiêm Chỉ lại bất giác rơi xuống.
Bệnh tình của cô tái phát, buộc phải uống thuốc trở lại. Thuốc khiến cô chán ăn, cơ thể gầy đi trông thấy.
Vài ngày sau Tô Đông quay về, lại mang theo rất nhiều đồ ăn: "Mẹ anh bảo anh mang đến cho ba mẹ con.”
Ánh mắt Tô Đông dừng lại trên gương mặt hốc hác của Nghiêm Chỉ, anh rất muốn tiến lên ôm cô vào lòng. Nhưng lại nhìn thấy nụ cười nhạt của Nghiêm Chỉ: "Sao vậy, nhà họ Tô cho tôi chút đồ ăn này, tôi phải cảm tạ ân đức sao? Tô Đông, tôi nói cho anh biết, tôi không cần!"
Tô Đông tức đến nỗi không muốn nói một lời. Nếu không phải giáo sư Nghiêm quay về kéo anh lại, e rằng anh lại mất một thời gian dài mới trở về nhà.
Buổi tối ăn cơm xong, Tô Đông giúp dọn dẹp vệ sinh, định bế Tử Huyên. Nghiêm Chỉ thấy vậy nhíu mày nói: "Tô Đông, anh đi tắm đi, Tử Huyên sức đề kháng yếu, đừng để lây vi khuẩn cho con."
Tô Đông cũng không cãi lại, ra sân hút thuốc.
Bên trong nhà Mẹ Nghiêm trách mắng Nghiêm Chỉ: "Đông Tử còn chịu về nhà, chứng tỏ trong lòng nó vẫn còn gia đình này, con còn giận dỗi gì nữa? Con muốn nó vĩnh viễn không về nữa sao?"
Nghiêm Chỉ đau khổ nói: "Anh ấy về thì về, nhưng anh ấy chẳng hỏi han xem khoảng thời gian này con sống thế nào, cũng không giống như trước đây, vừa về nhà đã ôm con. Mẹ, con cảm thấy anh ấy đã thay đổi."
"Chỉ Chỉ, cuộc sống vợ chồng là như vậy đấy. Cơm áo gạo tiền, nào có được bao nhiêu lãng mạn?" Mẹ Nghiêm khuyên nhủ con gái, "Nó còn chịu về nhà, đưa tiền lương cho con là đủ rồi."
Vậy là đủ rồi sao?
Nghiêm Chỉ nhìn ra ngoài với ánh mắt trống rỗng. Tại sao trái tim cô lại trống vắng đến thế, trống rỗng đến mức khiến cô khó chịu.
Ban đêm, Tô Đông lên giường. Nghiêm Chỉ quay lưng lại với anh, Tô Đông ôm eo cô nói: "Bà xã, đừng giận nữa, chúng ta hãy sống cho tốt. Bố mẹ tuổi đã cao, không chịu nổi cảnh vợ chồng mình lục đục thế này. Ngày mai, anh sẽ đưa Tử Huyên đến thăm mẹ anh."
Nghiêm Chỉ tức giận gạt tay anh ra, lạnh giọng nói: "Tô Đông, muốn về thì anh tự mình về. Họ muốn gặp cháu thì tự đến mà gặp!"
Những ngày qua bố mẹ cô đã chịu bao nhiêu khổ cực, bản thân cô lại phải chịu đựng bao nhiêu?
"Bố mẹ anh, cháu nội của họ là uống sương mà lớn lên à? Là không cần chăm sóc mà lớn đến chừng này sao? Há miệng ra là cháu nội lớn chừng này rồi, nhà họ Tô các người thật biết diễn trò."
Không thích Tử Huyên thì cứ nói thẳng, còn đưa Tử Huyên qua đó làm gì? Muốn diễn cho ai xem?
Nghiêm Chỉ ghét nhất loại người giả tạo: "Thích là thích, không thích là không thích, đừng có giả dối."
Tô Đông tức giận quay người đi, không nói thêm một lời.
Nghiêm Chỉ lặng lẽ khóc suốt đêm.
Tô Đông rất muốn nhảy qua đó, túm lấy chính mình trên giường mà đánh cho một trận.
Anh đã thay đổi từ khi nào?
Tô Đông cũng không nhớ rõ nữa, từ khi được thăng chức, trách nhiệm trên vai nặng trĩu hơn. Từ khi Nghiêm Chỉ gánh vác gia đình, trọng tâm của anh đều dồn vào quân đội, vào nhiệm vụ.
Sự thờ ơ của anh với Nghiêm Chỉ không phải xuất phát từ nội tâm, chỉ là cô ngày càng trở nên chua ngoa, khiến anh cảm thấy mệt mỏi.
Mệt mỏi rồi thì muốn trốn tránh. Cứ trốn tránh, vấn đề sẽ ngày càng lớn, mâu thuẫn cũng ngày càng sâu sắc.
Trước đây anh thực sự không biết Nghiêm Chỉ đang oán trách điều gì, đang bất mãn điều gì. Có phải cô hối hận vì đã lấy anh, có phải cô nhìn anh không vừa mắt?
Bây giờ xem ra, anh chính là một kẻ lừa dối.
"Nghiêm Chỉ, anh sẽ là bầu trời của em che nắng che mưa cho em. Anh sẽ là mặt đất của em bảo vệ em an toàn. Khiến em mỗi ngày đều vui vẻ, mãi mãi hạnh phúc."
"Tô Đông, bây giờ em rất hạnh phúc, rất hạnh phúc, rất hạnh phúc, rất hạnh phúc."
Nụ cười trên gương mặt Nghiêm Chỉ khi đó đẹp hơn bất cứ lúc nào.