Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 213

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi đi ngang qua nhà họ Phó, Tô Tiểu Lạc nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ sơ sinh. Tô Tử Thành chạy lại gần, nhìn thấy một đứa bé được bọc trong tấm chăn bông hoa lớn đặt trên mặt đất, cậu bé ồ lên kinh ngạc: "Thật sự nhặt được trẻ con sao?"

Tô Tiểu Lạc bế đứa bé lên, nhìn quanh không thấy ai. Hiện tại vẫn là mùa đông, tuyết chưa tan hết, mặt đứa bé bị lạnh đến tím tái.

Cô chắp một tay lại niệm chú ngữ, sắc mặt đứa bé mới hơi khá hơn một chút.

Phó Thiếu Đình vừa lúc đi tới, thấy Tô Tiểu Lạc đang bế một đứa bé, không khỏi hỏi: "Con nhà ai vậy?"

Đứa bé này rõ ràng mới sinh không lâu, giữa mùa đông giá rét ít ai lại đưa con nhỏ ra ngoài.

"Nhặt được trước cửa nhà anh đấy." Tô Tiểu Lạc nói.

"Vào nhà trước rồi nói." Phó Thiếu Đình đi mở cửa cho họ vào.

Vừa vào nhà đã thấy ấm áp hơn hẳn, gần đây Trịnh Bảo Trân rảnh rỗi là lại chạy đến viện phúc lợi, ăn sáng xong đã ra ngoài. Phó Nhiễm thì bận rộn với buổi biểu diễn của đoàn văn công, cũng không có ở nhà.

Phó Vân Hải đã trở về quân đội, trong nhà không còn ai khác.

Tô Tiểu Lạc đặt đứa bé lên ghế sô pha, mở tấm chăn bông bên ngoài ra.

Là một bé gái.

Không biết đã bị bỏ trên nền tuyết bao lâu rồi, cả chăn cũng ướt sũng, chắc là tè dầm.

"Nhà anh có quần áo trẻ con không?" Tô Tiểu Lạc hỏi.

"..." Phó Thiếu Đình nhíu mày, không nhớ là có, anh theo bản năng lắc đầu.

"Có một bộ, dưới tủ quần áo của anh." Tô Tiểu Lạc biết hỏi anh cũng vô ích, bèn bấm đốt ngón tay tính toán, nói cho anh biết vị trí cất đồ.
(Giờ tui mới biết là đồ vật cũng có thể bấm tay tính toán nhỉ. Thôi thì truyện linh dị huyền huyễn nên mọi người bỏ qua cho cái sự "ảo" này đi nha )

Phó Thiếu Đình vẫn lên lầu, quả nhiên tìm thấy một bộ quần áo trẻ con dưới đáy tủ, là đồ anh mặc hồi nhỏ.

Anh cầm bộ quần áo bông xuống lầu đưa cho Tô Tiểu Lạc. Tô Tiểu Lạc nhận lấy nhìn, không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Sao lại là quần áo con gái?"


"Có lẽ mẹ anh tưởng là con gái, nên đã chuẩn bị quần áo bông cho con gái." Phó Thiếu Đình vừa pha cho hai đứa trẻ mỗi đứa một cốc nước đường đỏ vừa giải thích.

Thực ra là do Phó Thiếu Đình hồi nhỏ trông rất xinh xắn giống như một bé gái, nên Trịnh Bảo Trân mới nổi hứng làm cho anh một bộ quần áo bông của con gái. Nhưng Phó Thiếu Đình vừa mặc vào đã khóc, không còn cách nào khác nên đành cất vào đáy tủ.

Tô Tiểu Lạc thay quần áo cho đứa bé, Tô Tử Huyên ở bên cạnh chu đáo nhắc nhở: "Phải lót thêm một miếng vải vào trong quần bông của em ấy, cháu thấy người ta đều làm vậy."

“Tử Huyên nhà ta đúng là thông minh, ngay cả chuyện này cũng biết.” Tô Tiểu Lạc tán thưởng, sau đó chuyển ánh mắt sang Phó Thiếu Đình hỏi: "Vậy nhà anh có vải nào có thể dùng được không?”

Phó Thiếu Đình nhíu mày.

Vải có thể dùng được?

Nhà họ Phó đâu có trẻ con, lấy đâu ra vải mà dùng?

“Cô nhỏ, cô ngốc quá. Đây có mà!” Tô Tử Huyên chỉ vào bọc hành lý nói.

Một lớp chăn mỏng đè lên vài miếng đệm nhồi bông khâu bằng vải vụn, chắc là đệm lót thay tã. Mặt Tô Tiểu Lạc lập tức đỏ bừng. Cô còn chẳng biết mấy thứ này, thua cả một đứa trẻ con?

Tô Tử Thành đứng bên cạnh liền làm mặt quỷ trêu cô: “Cô nhỏ đúng là đồ ngốc, ngay cả mấy cái này cũng không biết!”

Tô Tiểu Lạc bị trêu đến bối rối, trừng mắt nói: “Nhóc con này, muốn bị đánh à?”

Tô Tử Huyên nghiêm túc an ủi: “Cô nhỏ, đừng sợ. Ông ngoại nói không biết cũng không sao, quan trọng là phải chịu học. Cô nhỏ học xong là sẽ biết ngay.”

Cô bé sợ Tô Tiểu Lạc buồn, nên cố gắng dỗ dành cô.

“Đúng vậy, cô nhỏ thông minh như thế, học chút là biết ngay mà.” Tô Tiểu Lạc xoa đầu cô bé, lòng thầm nghĩ: đúng là con gái nhỏ thật biết quan tâm. Sau này nhất định phải sinh con gái…

Khoan đã! Có gì đó không đúng!

Suýt chút nữa thì Tô Tiểu Lạc bị lạc đề.

Cô là người sắp phi thăng, học mấy thứ này làm gì, còn sinh con đẻ cái gì chứ?

Hai đứa nhóc này!

Tô Tiểu Lạc vội vàng lấy miếng lót thay tã cho đứa bé rồi đắp chăn lại. Bé gái khôi phục lại chút sức sống, mím môi liên tục, hình như là đói rồi.

Phó Thiếu Đình đến bên cạnh cô, trong bọc còn có một túi sữa bột nhỏ và một bình sữa, anh cầm lên nói: "Để anh đi pha."

Tô Tử Huyên lẽo đẽo theo sau đôi chân dài của Phó Thiếu Đình, giọng nói mềm mại dặn dò: "Chú ơi, phải dùng nước ấm một chút nha!"

"Được." Phó Thiếu Đình cũng bị dạy dỗ rồi.

"Sau này chú nhất định sẽ là một người bố tốt, cô nhỏ của cháu cũng nhất định sẽ là một người mẹ tốt." Tô Tử Huyên làm theo cách cô giáo mầm non khen ngợi hai người một trận.

Phó Thiếu Đình khẽ nghiêng mặt, ánh mắt rơi vào Tô Tiểu Lạc đang dỗ dành đứa bé. Khóe miệng anh hơi nhếch lên, không tỏ ý kiến gì, cầm một nắm kẹo sữa Đại Bạch Thỏ trên bàn đưa cho Tô Tử Huyên.

"Chú thật tốt." Tô Tử Huyên chỉ lấy ba viên, mỉm cười nói: "Ăn nhiều kẹo không tốt, cháu với cô nhỏ, anh trai mỗi người một viên là được rồi."

Trái tim Phó Thiếu Đình bất giác tan chảy, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, không khỏi nhớ đến Tô Tiểu Lạc lúc nhỏ.

Tô Tiểu Lạc rất bá đạo cũng thích ăn kẹo. Mỗi lần gặp mặt, cho một viên cũng không chịu, nhất định phải lấy hết. Cô lúc nhỏ thích nhất được anh bế, sau đó nhét viên kẹo ngọt lịm vào miệng anh.

Anh không thích ăn đồ ngọt. Từ sau khi Tô Tiểu Lạc mất tích, cũng không còn ai đút kẹo cho anh nữa.

Pha sữa xong, Phó Thiếu Đình đi tới đưa bình sữa cho Tô Tiểu Lạc. Tô Tiểu Lạc dùng ánh mắt vô tội nhìn Phó Thiếu Đình, do dự hỏi: "Cho bú thế nào?"

Cái này thực sự đã vượt quá tầm hiểu biết của Tô Tiểu Lạc rồi.

"Vậy, để anh thử nhé?" Phó Thiếu Đình ngồi trên ghế sô pha, ôm đứa bé vào lòng thử cho bú.

Có lẽ là đói quá, núm vú vừa chạm vào miệng, đứa bé liền bú ừng ực.

"Tuyệt quá!" Tô Tiểu Lạc thở phào nhẹ nhõm, nhìn Phó Thiếu Đình mỉm cười.

Phải nói Phó Thiếu Đình đối với trẻ con hình như khá có kinh nghiệm, cô trêu: "Anh cũng ghê gớm thật đấy."

Phó Thiếu Đình như có điều suy nghĩ, trả lời: "Trước đây cũng từng cho bú rồi."

Tô Tiểu Lạc lúc nhỏ không thể bị đói, đói một chút là sẽ gào khóc ầm ĩ, như thể chịu phải uất ức lớn lắm.

Lúc sinh Tô Tiểu Lạc, Trình Nhã tuổi đã cao, dẫn đến Tô Tiểu Lạc sinh ra đã phải uống sữa bột.

Có một lần, Tống Tĩnh Thư nhét Tô Tiểu Lạc bé xíu vào tay Phó Thiếu Đình đang tuổi thiếu niên: "Cháu giúp bà trông một lát, bà đi pha sữa."

Ai ngờ Tô Tiểu Lạc lập tức nín khóc, ngoan ngoãn vô cùng. Đôi mắt to như sao trời, miệng mở rộng cười toe toét với Phó Thiếu Đình.

Tống Tĩnh Thư tấm tắc khen lạ: "Cuối cùng cũng có người trị được tiểu tổ tông này rồi."

Bà pha sữa xong, vừa định bế Tô Tiểu Lạc lại, ai ngờ đứa nhỏ này bĩu môi sắp khóc. Tống Tĩnh Thư thật sự sợ rồi, vội vàng đưa bình sữa cho Phó Thiếu Đình: "Thiếu Đình, cháu thử cho bú xem."

Tô Tiểu Lạc đưa tay nhỏ mũm mĩm ra, một tay cầm bình sữa, một tay nắm lấy tay Phó Thiếu Đình, cũng ừng ực bú như vậy.

"Cũng không biết đứa bé gái này là ai bỏ ở đây." Tô Tiểu Lạc lại kiểm tra cái bọc một lần nữa, bên trên không để lại bất kỳ thông tin gì. Mà tướng mạo của bé gái này có số phận hẩm hiu, duyên mỏng với người thân.

Xem ra phần lớn là bị bỏ rơi.

Phó Thiếu Đình thu hồi suy nghĩ, nói: "Gần đây viện phúc lợi cũng có không ít trẻ bị bỏ rơi, còn có một số vì thời tiết quá lạnh, chân bị đông cứng thành tàn tật."

Đó cũng là nguyên nhân gần đây A Bố Y và Trịnh Bảo Trân rất bận.

Những đứa trẻ này bị người ta vứt bỏ, lại không được giữ ấm đầy đủ. Trong thời tiết lạnh giá này thậm chí có khả năng bị chết cóng.


Bình Luận (0)
Comment