"Họ thật đáng thương quá!" Vẻ mặt Tô Tử Huyên đầy đồng cảm, cô bé vẫn chưa thể hiểu được tại sao có những bậc bố mẹ lại nhẫn tâm bỏ rơi con mình.
"Trên đời này có người tốt, cũng có kẻ xấu. Tử Huyên, đợi cháu lớn lên rồi sẽ hiểu." Tô Tiểu Lạc xoa đầu cô bé, nếu có thể, cô mong Tử Huyên cả đời chỉ gặp được những người thiện lương, giàu tình yêu thương.
Nhưng lòng người khó đoán, không ai có thể đảm bảo cả đời sẽ không gặp phải kẻ xấu.
"Đừng có ý hại người, nhưng phải biết phòng người." Phó Thiếu Đình nhắc nhở
Hai đứa nhỏ gật đầu, ra vẻ đã hiểu.
"Đứa bé này, trước hết để anh trông nhé?" Tô Tiểu Lạc nhướng mày hỏi, trời lạnh thế này mà bế ra ngoài, lỡ cảm lạnh thì phiền phức lắm. Còn chuyện đứa bé bị bỏ rơi này, đợi A Bố Y về rồi bàn bạc xem sao.
Tô Tiểu Lạc thật sự không biết làm thế nào, nếu là đứa bé cỡ Tử Thành và Tử Huyên thì cô còn có thể trông được.
Phó Thiếu Đình nhướng mày nhìn cô: "Em nghĩ anh trông được sao?"
Được rồi!
Quả thật chuyện này hơi làm khó người đàn ông này.
"Dù sao chúng cháu cũng không có việc gì, cô nhỏ, chúng ta cùng ở lại chăm sóc em bé đi ạ!" Tô Tử Huyên nói.
Câu này khiến Tô Tiểu Lạc có chút ngượng ngùng.
Tô Tiểu Lạc đành phải ở lại, đứa bé kia uống sữa xong thì ngủ thiếp đi. Tô Tiểu Lạc chơi trò chơi cùng hai đứa nhỏ, Phó Thiếu Đình ngồi đọc sách trên ghế sofa.
Một lát sau không nghe thấy tiếng của ba người họ, Phó Thiếu Đình ngẩng đầu lên thì thấy ba người lớn bé dựa vào nhau ngủ ngon lành trên ghế sofa.
Anh bước tới lấy một chiếc chăn đắp lên cho cả ba. Tóc của Tô Tiểu Lạc che khuất gần hết khuôn mặt, Phó Thiếu Đình không khỏi đưa tay vén tóc cô sang một bên.
Tô Tiểu Lạc mơ màng tỉnh giấc, trước mắt hiện ra một khuôn mặt điển trai phi thường, không khỏi thốt lên: "Đẹp trai thật."
Thực ra tối qua cô ngủ muộn nên hơi buồn ngủ, khen xong bèn tìm một tư thế thoải mái, mím môi rồi lại ngủ thiếp đi.
Phó Thiếu Đình đứng im, có chút nghi ngờ "đẹp trai thật" mà cô nói là ai?
Mộ Vân Tu đeo kính?
Thị lực của anh từ nhỏ đã tốt nên chưa từng đeo kính, tìm tới tìm lui chỉ thấy một chiếc kính lão của ông nội. Vừa đeo lên đã thấy chóng mặt, lập tức tháo xuống ngay.
Anh không khỏi bật cười, mình đang làm cái gì vậy?
Tô Tiểu Lạc bị đánh thức bởi mùi thơm của thức ăn, cô duỗi người, thấy hai đứa nhỏ đang ngủ bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng. Em bé kia cũng đang ngủ say sưa.
Cô rón rén đứng dậy, nhưng vẫn đánh thức hai đứa nhỏ.
"Cô nhỏ, cháu đói rồi." Tô Tử Thành xoa bụng nói.
"Ăn tối thôi." Phó Thiếu Đình bưng mì ra, hai đứa nhỏ lập tức tỉnh táo, chạy đến bàn ăn ngoan ngoãn ngồi xuống, Tô Tử Huyên vẫy tay với Tô Tiểu Lạc: "Cô nhỏ, mau lại đây ạ."
"Để cô đi lấy bát." Tô Tiểu Lạc cũng hơi ngại, chẳng giúp được gì cả.
"Không cần đâu, bát nóng lắm, em cứ ngồi yên đấy." Phó Thiếu Đình không cho cô đi, Tô Tiểu Lạc đành phải ngồi cùng hai đứa nhỏ, như những đứa trẻ đang chờ được cho ăn.
Ăn xong, Tô Tiểu Lạc đang định giành rửa bát thì đứa bé khóc ré lên. Họ đành phải dỗ dành nó, Phó Thiếu Đình pha sữa xong để sang một bên, rửa bát xong thì sữa mới nguội bớt.
Anh lại cho đứa bé bú. Bú xong Tô Tiểu Lạc thay tã cho nó. Thay xong, cô lại đặt chiếc tã khác lên bếp lò để hong khô.
Phù, một gia đình có ba đứa trẻ đã khiến người ta bận tối mắt tối mũi rồi, không biết nhà họ Tô nhiều con như vậy thì xoay xở thế nào!
Tô Tiểu Lạc liếc nhìn Phó Thiếu Đình, không ngờ anh là người có tính tình tốt lại còn kiên nhẫn đến vậy.
Phó Thiếu Đình nghiêng đầu nhìn cô hỏi: "Em chưa no sao? Trong bếp còn một ít đồ ngọt."
Chẳng lẽ trông cô giống người ăn nhiều lắm sao? Theo bản năng, cô lại hỏi một câu: "Có đồ ngọt gì vậy?"
Khóe miệng Phó Thiếu Đình khẽ cong lên: "Em có thể vào xem."
Tô Tiểu Lạc nghĩ ngợi rồi nói: "Thôi bỏ đi, mấy ngày Tết ăn uống quá ngon, em tăng cân nhiều rồi."
"Không béo đâu, muốn ăn thì cứ ăn." Phó Thiếu Đình nói.
Đúng lúc này A Bố Y cùng Trịnh Bảo Trân trở về, trong tay dì Trương xách một chiếc túi. Mắt ba người đều đỏ hoe, có vẻ như tâm trạng không được tốt.
Tô Tiểu Lạc không khỏi hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
A Bố Y trả lời: "Đứa bé bị bỏng lạnh kia đã mất rồi, chúng tôi vừa đi lo liệu xong, lát nữa ăn cơm xong sẽ quay lại viện phúc lợi, mấy ngày nay đã có ba đứa trẻ ra đi rồi."
Mọi người đều không khỏi cảm thấy đau lòng.
Dì Trương đi nấu cơm, Tô Tiểu Lạc kể chuyện đứa bé gái cho A Bố Y nghe. A Bố Y nhìn đứa bé, cảm giác bất lực trong lòng ngày càng lớn. "Bây giờ điều kiện sống khó khăn, sinh con ra không nuôi nổi, có những đứa trẻ bị bỏ rơi ở cổng viện phúc lợi, có đứa còn mắc bệnh nặng hoặc bị khuyết tật."
"Có những người không nỡ nhìn con mình chết nên mới bỏ con ở viện phúc lợi, mong có thể cứu chữa. Nhưng dù có cứu chữa thành công thì cũng hiếm có bố mẹ nào đến đón con về. Họ sợ bệnh tái phát, sợ con khó nuôi."
Tô Tiểu Lạc: "Hay là chị tìm chị dâu Hai của em, đưa những chuyện này lên báo đi! Xem có thể thức tỉnh lương tâm của những người đó không, nếu không được thì xem có ai muốn giúp đỡ những đứa trẻ này không."
"Ý kiến hay đấy." Trải qua chuyện sáng nay, A Bố Y cảm thấy rất nặng nề, cô ấy nắm chặt tay Tô Tiểu Lạc nói: "Có lẽ tin tức sẽ khiến mọi người chú ý đến vấn đề này nhiều hơn."
"Còn một việc nữa, em cần phải đến viện phúc lợi một chuyến, để siêu độ cho những linh hồn đã khuất." Tô Tiểu Lạc nói.
Con người có hỉ nộ ái ố, tham sân si. Những đứa trẻ sơ sinh này oán khí rất nặng, nếu không xử lý kịp thời sẽ ảnh hưởng không tốt đến những đứa trẻ khác trong viện phúc lợi.
Tô Tử Thành và Tô Tử Huyên tạm thời ở lại với Phó Thiếu Đình. Sau khi ăn cơm xong, A Bố Y cùng Tô Tiểu Lạc đi đến viện phúc lợi.
Vừa bước vào cổng viện phúc lợi, Tô Tiểu Lạc đã cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo âm u.
"Tại sao chúng ta không có bố mẹ?"
"Em cũng muốn có bố mẹ."
Đúng lúc này, bác Trần làm việc trong viện phúc lợi đi tới nói với A Bố Y: "Con bé Tiểu Linh này cũng lạ thật, sáng nay mới có một cặp vợ chồng muốn nhận nuôi nó, giờ chẳng biết chạy đi đâu mất rồi."
"Đã nói chuyện xong rồi sao?" A Bố Y hỏi.
"Ừ, họ rất hài lòng với Tiểu Linh." Bác Trần nói.
Tô Tiểu Lạc bấm tay nhẩm tính, rồi hỏi: "Phòng ngủ của Tiểu Linh ở đâu ạ?"
"Chị dẫn em đi." Thấy sắc mặt cô nghiêm trọng, A Bố Y vội vàng dẫn đường.
Căn phòng ngủ này bị mây đen bao phủ, Tô Tiểu Lạc vội vàng bước vào, hai tay chắp lại miệng lẩm bẩm: "Cấp cấp như luật lệnh, phá!"
Màn đen tan biến, chỉ thấy một cô bé mặt mày tím tái, như thể bị thứ gì đó chặn cổ họng.
"Mau cứu người!" Tô Tiểu Lạc hô lên.
Bác Trần đứng ở cửa, không khỏi ngạc nhiên: "Lạ thật, vừa nãy tôi đến đây còn chưa thấy Tiểu Linh đâu?"
Tiểu Linh được cứu sống, nhưng cô bé không biết gì về những chuyện đã xảy ra.
"Tìm chết!" Tô Tiểu Lạc nhìn về phía góc phòng, đưa tay ra muốn tiêu diệt chúng. A Bố Y đột nhiên nắm lấy tay Tô Tiểu Lạc: "Tiểu Lạc, đừng làm hại chúng."