“Chị hiểu tâm trạng của họ, tại sao bố mẹ ruột lại không cần mình? Nếu không muốn, tại sao lại sinh ra? Rõ ràng chẳng làm gì sai, lại bị bỏ rơi. Nhìn người khác có bố có mẹ, trong lòng cũng sẽ ghen tị, cũng sẽ đố kỵ.”
“Tiểu Lạc, trước đây để có cái ăn, chị cũng từng đi ăn trộm đồ ăn nhà người ta. Sau đó bị bắt, suýt chút nữa đã bị đánh chết. Họ cũng chỉ là muốn sống sót, họ không may mắn như chị, chị có ông nội nhận nuôi, họ đã dùng tình yêu thương chữa lành cho chị. Nhưng những đứa trẻ này không cảm nhận được tình yêu thương của con người, chỉ có sự ruồng bỏ và tàn nhẫn.”
“Tại sao kẻ làm sai lại không bị quả báo, mà lại để những nạn nhân vô tội phải gánh chịu nỗi đau không nên có?”
A Bố Y kỳ thực vẫn luôn không hiểu, nhưng ông bà nội đã cho cô hiểu được ý nghĩa của tình yêu thương.
Nhưng những đứa trẻ vô tội bị chết thảm này cái gì cũng không biết, cũng không có cơ hội để người khác dạy dỗ.
Tô Tiểu Lạc nhìn A Bố Y, cũng hiểu ra rằng kỳ thực chị ấy vẫn luôn không thể gỡ bỏ được khúc mắc bị bỏ rơi: "Chị Bố Y, chị đừng buồn, em tiễn bọn họ đi là được rồi.”
Tô Tiểu Lạc niệm chú siêu độ tiễn những oan hồn đi. A Bố Y ngồi đó, thần sắc hoảng hốt.
“Chị Bố Y, nếu chị muốn gặp bố mẹ ruột của mình, thì cứ đến tìm em.” Tô Tiểu Lạc nói.
Tâm bệnh phải được chữa bằng tâm dược. Có những chuyện nhất định phải tự mình đối mặt.
Tô Tiểu Lạc trở về nhà họ Phó, đón hai đứa nhỏ đi. Sau đó cả ba cô cháu về nhà họ Tô, vừa vào cửa đã thấy Tô Vãn đúng lúc trở về với vẻ mặt thất thần.
Tô Vãn không nói gì, chỉ chào hỏi mọi người qua loa rồi lên lầu. Sắc mặt cô ta nhợt nhạt, Trình Nhã không khỏi lo lắng gọi cô ta một tiếng nhưng cô ta cũng không đáp lại.
“Con bé này, bị làm sao vậy?” Trình Nhã lẩm bẩm.
Khóe miệng Tô Tiểu Lạc khẽ nhếch lên, vở kịch hay sắp được trình diễn rồi.
Tô Vãn nằm úp mặt xuống giường, vừa rồi cô ta lại nhìn thấy đôi vợ chồng kia. Cô ta vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại nữa, tại sao họ lại còn xuất hiện?
*****
Trong căn nhà tranh rách nát, mưa dột khắp nơi.
Đứa bé gái đã lâu không được ăn gì, đói đến mức mắt cũng lờ đờ: "Mẹ, con đói.”
“Ăn ăn ăn, con nhỏ chết tiệt này chỉ biết ăn.”
Người đàn bà béo ú đẩy đứa bé gái ngã xuống đất, bà ta đang bế đứa con trai, vẻ mặt nhìn đứa con gái đầy chán ghét.
Đứa bé gái ngã xuống đất, tuy mới ba tuổi nhưng đã biết nhìn sắc mặt người lớn. Cô bé trốn ra phía sau, không để người đàn bà béo ú kia có cơ hội đánh mình nữa.
Con chó vàng lớn trong nhà không biết từ đâu tha đến một cái bánh bao, cô bé giơ khúc củi trong tay lên đuổi con chó vàng đi, sau đó nhặt cái bánh bao lên, một mùi ôi thiu xộc thẳng vào mũi. Cô bé bóc lớp vỏ ngoài ra, cho một miếng vào miệng ăn.
Đúng lúc này, một người đàn ông vác một cái bao tải trở về. Người đàn bà béo ú tưởng là đồ ăn, kết quả người đàn ông đặt bao tải xuống, để lộ ra một đứa bé gái bên trong.
Người đàn bà béo ú chê bai: “Trong nhà đã có một đứa con gái lỗ vốn rồi, ông lại mang về thêm một đứa nữa, ông có phải ngu không?”
“Nhà con bé này rất giàu có.” Người đàn ông nói với vẻ sợ hãi, “Tôi vốn định đem con bé tới nhà nó xin ít tiền, nhưng không ngờ nhà nó có sĩ quan quân đội. Nhà như vậy nếu bắt được tôi, chắc chắn có bản lĩnh giết chết tôi.”
Chỉ sợ có tiền mà không có mạng để tiêu.
“Vậy con bé này phải làm sao?” Người đàn bà béo ú cũng hoảng sợ, cũng cảm thấy mình thật xui xẻo, lấy phải người đàn ông như vậy, ngày nào cũng chỉ rước thêm phiền phức.
"Bà đi tìm bộ quần áo cho nó thay vào, tối nay tôi ra sông Nguyệt ném nó xuống, thần không biết quỷ không hay." Người đàn ông nói với giọng điệu nham hiểm.
Con gái của hai người đi theo bọn họ, tận mắt chứng kiến bọn họ nhét mấy hòn đá vào bao tải, rồi ném đứa bé gái kia xuống sông Nguyệt.
Cô bé chạy bán sống bán chết trở về nhà, không dám khóc vì sợ mình cũng sẽ bị đối xử như vậy.
Về đến nhà, cô bé thấy chiếc khóa trường mệnh trên bàn rất đẹp, liền lén giấu nó đi.
Người đàn ông và người đàn bà trở về, không khỏi chửi ầm lên, không biết kẻ nào thất đức lấy mất khóa trường mệnh.
Hai người đổ lỗi cho nhau, nhưng không ai nghi ngờ con gái mình đã lấy trộm, dù sao họ cũng nghĩ đứa con gái này nhút nhát như chuột.
Vài năm trôi qua, đứa bé gái đó vẫn nhớ rõ ràng sự việc đêm hôm đó.
Vì vậy khi nhìn thấy thông tin trên báo, cô bé lập tức nhận ra ngay. Đó là lần đầu tiên cô bé cảm thấy thời cơ thay đổi vận mệnh của mình đã đến, cô bé lấy chiếc khóa trường mệnh ra.
Người đàn ông giơ nắm đấm lên định đánh cô ta.
Cô bé ngẩng đầu lên nói: "Chẳng lẽ hai người không muốn kiếm một khoản tiền sao? Con có thể giúp hai người có được một khoản tiền."
Họ cầm tín vật, dẫn đứa con gái đến nhà họ Tô, nhận một khoản tiền rồi rời khỏi Vệ Thành.
Sau khi bị phát hiện không phải con ruột, đứa bé gái cũng không hề hoảng loạn, ngược lại vẫn giả vờ đáng thương như thường lệ. Chỉ cần Trình Nhã mềm lòng, cô bé có nắm chắc sẽ được ở lại nhà họ Tô. Tệ lắm thì cũng sẽ được đưa đến trại trẻ mồ côi, hoàn toàn thoát khỏi hai con người kia.
Tô Vãn vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại bọn họ nữa, vậy mà giờ đây lại gặp. Hai người bọn họ đã già đi, nhưng vẫn mang bộ mặt đáng ghét như xưa.
Tô Vãn siết chặt nắm đấm, cô ta không thể để hai người này phá hoại cuộc sống hiện tại của mình.
Tuyệt đối không thể!
*****
Trong một căn nhà dân ở Vệ Thành, người đàn ông vừa chửi rủa vừa đẩy cửa bước vào: "Con nhỏ chết tiệt đó, vừa nhìn thấy tôi đã chạy, để tôi biết nó ở đâu, tôi nhất định sẽ giết nó."
"Ông chắc chắn là con gái mình sao?" Người đàn bà béo ú hỏi.
Người đàn ông tên là Hứa Mạnh Lương, người đàn bà tên là Thời Xuân Mai. Sau khi đưa con gái tới nhà họ Tô, hai vợ chồng có được một ít tiền nhưng cũng tiêu xài rất nhanh.
Gần đây con trai bị bệnh cần một số tiền lớn. Hai vợ chồng ngày thường vốn lười biếng chẳng có cách nào kiếm ra tiền. Sau khi bàn bạc quyết định đi tìm đứa con gái "lỗ vốn" kia để moi tiền.
Cũng nhờ phúc của bọn họ, con nhỏ chết tiệt đó mới được sống sung sướng bao nhiêu năm qua. Giờ em trai nó bị bệnh, bảo nó bỏ ra chút tiền cũng là lẽ đương nhiên.
Mấy ngày nay Hứa Mạnh Lương cứ lảng vảng gần khu đại viện, lúc trước chỉ biết nhà đó họ Tô, cụ thể thì cũng không dám hỏi thêm. Hứa Mạnh Lương dò la mãi mới tìm được Tô Vãn, nhưng không ngờ con nhỏ đó chạy còn nhanh hơn thỏ.
"Thôi thôi, tìm được nó thì nói chuyện tử tế, cả đời này chúng ta chỉ trông chờ vào nó thôi." Thời Xuân Mai nói.
Trong mắt họ, Tô Vãn chính là một cái cây hái ra tiền, chỉ cần vun trồng cho tốt, sau này còn lo gì nữa?
"Con nhỏ chết tiệt đó từ nhỏ đã lắm mưu mô, chúng ta vẫn nên tính toán kỹ lưỡng." Hứa Mạnh Lương là người hiểu rõ con gái mình nhất, lúc đó nó còn nhỏ như vậy mà đã có ý định tráo đổi thân phận.
Cái bụng đầy mưu mô giống hệt như gã, e là không dễ nắm bắt.
Thời Xuân Mai nhíu mày nói: "Gặp nó thì ông cứ nói chuyện tử tế, con gái vốn dễ mềm lòng, chắc chắn sẽ không bỏ mặc chúng ta."
"Khụ khụ." Hứa Vân Kiệt ho khan rồi ngồi dậy từ trên giường, cơn ho dữ dội khiến cậu ta nôn ra một búng máu.
"Vân Kiệt, con thấy trong người thế nào?" Hai người lo lắng hỏi.
"Khó chịu." Hứa Vân Kiệt bị bệnh tật hành hạ đã lâu, gầy trơ xương, tay chân chỉ còn như que củi.
"Con yên tâm, chúng ta đã tìm được chị con rồi, sắp có tiền chữa bệnh cho con rồi." Thời Xuân Mai an ủi con trai.
(Bộ phim ức chế mang tên Nghiêm Chỉ tới đây là hết rồi, mấy chục chương tới mời các bạn xem bộ phim ức chế mang tên Trình Nhã nhé. Vì sao không phải Tô Vãn, vì đó là nhân vật phản diện từ đầu rồi, nó có làm gì xấu xa cũng không hề ngạc nhiên. Chỉ những nhân vật chính diện mới có thể khiến chúng ta ức chế bởi những hành động của họ.)