Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 217

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Tan học, Tô Tiểu Lạc tiện đường đón hai đứa nhỏ.

Ba người đi song song về phía trước, Tô Tử Huyên thấy có người bán kẹo hồ lô, liền kéo áo Tô Tiểu Lạc: "Cô nhỏ, có kẹo hồ lô kìa, cháu có tiền lì xì, cháu mời cô và anh trai ăn nhé!"

Hai đứa nhỏ năm nay được kha khá tiền lì xì, cũng ra dáng hào phóng lắm, lúc nào cũng muốn mời cô ăn cái này ăn cái kia.

Tô Tiểu Lạc mỉm cười: "Được thôi."

Hai đứa nhỏ quen đường quen lối chạy đến chỗ người bán kẹo hồ lô, ngẩng cái đầu nhỏ lên chẳng hề rụt rè.
Vì hai đứa trông xinh xắn, miệng lại ngọt, nên người bán hàng còn tặng thêm cho chúng một con tò he.

Ba người đang trên đường về thì tình cờ gặp Ôn Dữ.

"Mau chào hỏi đi."

"Cháu nhớ chú ấy, là chú Ôn Dữ." Tô Tử Thành nhớ dai hơn Tô Tử Huyên, liếc mắt đã nhận ra người trước mặt là Ôn Dữ.

"Nhóc con này, trí nhớ tốt thật đấy." Ôn Dữ xoa đầu cậu bé.

"Tìm tôi có việc gì sao?" Tô Tiểu Lạc hỏi.

"Ừm, không có việc gì." Ôn Dữ cười nói, "Chỉ là muốn nói chuyện với cô thôi."

Ở bên Tô Tiểu Lạc khiến tâm trạng anh bình yên đến lạ, cô không có quá nhiều phiền muộn của người đời, cũng khiến trái tim xốc nổi của anh lắng xuống.

Chỉ là... không kiếm được tiền thôi!

Tô Tiểu Lạc hỏi: "Anh gặp vấn đề tình cảm à?"

Ôn Dữ bật cười: "Cô đúng là quỷ nhỏ, vậy cô có thể đoán ra là vì sao không?"

Tô Tiểu Lạc bấm đốt ngón tay tính toán: "Ồ, hóa ra là chuyện tình tay ba à!"

Ôn Dữ bất đắc dĩ: "Thực ra đó đều là chuyện quá khứ rồi."

"Ơ, bây giờ không thích nữa sao?" Tô Tiểu Lạc tò mò hỏi.

"Thời trẻ nông nổi, gặp người đẹp liền tưởng là thích. Nhưng khi lắng đọng lại mới phát hiện, thích đâu phải chuyện hời hợt như vậy." Ôn Dữ thản nhiên nói.

"Chân của anh cũng là vì họ đúng không?" Tô Tiểu Lạc lại hỏi.

Chân của Ôn Dữ nhìn thì không có vấn đề gì, nhưng thực ra... chân trái từng bị thương, không thể vận động mạnh được nữa. Ôn Dữ từng là lính đặc chủng, vì bị thương khi làm nhiệm vụ nên mới giải ngũ.

"Ừm, khi làm nhiệm vụ chân tôi bị thương, còn đồng đội của tôi thì bị hôn mê sâu, hiện giờ vẫn đang nằm viện điều trị!"

Phần lớn tiền lương hàng tháng của Ôn Dữ đều chi cho người đồng đội bị thương hôn mê kia.

"Thực ra..." Tô Tiểu Lạc liếc nhìn anh ấy, đưa tay ra, "Đưa tôi năm tệ, tôi sẽ giải đáp cho anh."

"Giải đáp gì cơ?" Ôn Dữ không hiểu.

"Trả hay không trả?" Tô Tiểu Lạc hơi nhíu mày, "Tôi không xem bói miễn phí đâu."

Ôn Dữ cũng hết cách, đành nói: "Có thể nợ trước được không, tiền lương của tôi hết rồi."

"Chú Ôn Dữ nghèo quá!" Tô Tử Huyên nói, "Cháu có thể cho chú mượn nè!"

"Mau cất túi tiền của cháu đi." Tô Tiểu Lạc không đồng tình nói, "Cô nhỏ đã nói với cháu rồi, tiền bạc không nên phô trương, nhanh thế đã quên rồi à?"

Tô Tử Huyên cười hì hì, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ nói với Ôn Dữ: "Vậy cháu không giúp được chú rồi."

"Cô xem, cháu gái cô còn hào phóng hơn cô." Ôn Dữ đúng là đang túng thiếu, anh đã lớn thế này rồi, không xin tiền gia đình nữa.

Thêm vào tình hình hiện tại của anh, bố anh cũng không thể nào đưa tiền cho anh tiêu. Cho dù có cho, Ôn Dữ cũng sẽ không nhận.

"Nể tình anh là người tốt bụng, tôi nói cho anh một chuyện." Tô Tiểu Lạc nói, "Người đồng đội kia của anh là tự làm tự chịu, gieo gió gặt bão. Hơn nữa anh ta không hề hôn mê, đã tỉnh lại từ lâu rồi."

"Cái gì?" Ôn Dữ trợn tròn mắt.

"Lúc đó anh và anh ta cùng làm nhiệm vụ, cụ thể thế nào chắc anh tự có phán đoán." Tô Tiểu Lạc liếc nhìn anh, tuy Ôn Dữ có cô em gái đáng ghét, nhưng anh ấy là người tốt.

Hơn nữa sau này còn trông cậy vào Ôn Dữ để kiếm tiền nữa!

Cô không muốn Ôn Dữ làm lợi cho kẻ khác.

Ánh mắt Ôn Dữ hơi trầm xuống: "Tôi đi bệnh viện một chuyến."

"Anh, sao anh lại đi cùng Tô Tiểu Lạc?" Ôn Đình đi học về, ghé nhà họ Tô liền nhìn thấy một màn này.

"Anh có việc." Ôn Dữ không nói nhiều, trực tiếp rời đi.

Ôn Đình tức giận, cô ta nhìn Tô Tiểu Lạc buông lời cay nghiệt: "Tô Tiểu Lạc, cô cũng thật là không biết xấu hổ. Mê hoặc anh Thiếu Đình còn chưa đủ, giờ đến cả anh trai tôi cũng không tha?"

"Nhân mô cẩu dạng*, lại không biết nói tiếng người, chỉ giỏi đánh rắm." Tô Tiểu Lạc liếc nhìn cô ta, lấy ra một lá bùa dán lên người cô ta.

*Nhân mô cẩu dạng: bề ngoài giống người nhưng bản chất lại như chó.

Ôn Đình cũng lười đôi co với cô, đi thẳng vào nhà họ Tô, chào hỏi Trình Nhã xong liền lên lầu.

"Vãn Vãn, cậu thấy khó chịu ở đâu à? Bây giờ đỡ hơn chưa?" Ôn Đình quan tâm hỏi.

"Tôi đỡ hơn nhiều rồi." Tô Vãn nói, "Cảm ơn cậu đã đến thăm!"

"Đồ ngốc, chúng ta là gì của nhau mà phải nói cảm ơn." Ôn Đình lấy vở ghi chép của mình ra, rồi nói, "Ở nhà cậu cũng phải học hành cho tốt, đừng để Tô Tiểu Lạc giành hết hào quang đấy."

"Bịp" một tiếng. Mặt Ôn Đình nóng bừng, cô ta vậy mà lại đánh rắm.

Tô Vãn bịt mũi nói: "Ở trường có chuyện gì xảy ra à?"

"Quả thật là có." Ôn Đình nói, "Có một thương nhân giàu có đến trường chúng ta nhận con gái, Vãn Vãn, cậu có sợi dây đỏ nào không? Thương nhân đó nói con gái ông ta có đeo một sợi, là phong tục bên đó."

Tô Vãn tất nhiên không phải đứa trẻ đó, bố mẹ cô ta là hai người kia, sao có thể là con gái thương nhân được?

Ôn Đình: "Thực ra tôi vừa mong cậu là con gái ông ta, vừa mong không phải. Thương nhân kia sau khi nhận con gái thì sẽ đưa cô ấy đi rất xa."

Rời khỏi nơi này sao?

Tâm tư Tô Vãn bắt đầu hoạt động, năm đó cô ta có thể dùng chiếc khóa trường mệnh để trở thành con gái nhà họ Tô, vậy thì bây giờ cô ta cũng có thể dùng sợi dây đỏ để trở thành con gái thương nhân.

Cô ta tình cờ biết được có một nơi có phong tục bện dây đỏ.

"Tôi không có ấn tượng gì, nhưng hình như hồi nhỏ tôi có một sợi, nhưng không biết để đâu mất rồi." Tô Vãn nói lấp lửng.

"Thật sao? Vậy Vãn Vãn cậu phải tìm cho kỹ nhé, chuyện này liên quan đến thân thế của cậu đấy." Ôn Đình thật sự quan tâm Tô Vãn, "Mọi người nhà họ Tô đều bị Tô Tiểu Lạc mê hoặc rồi, chẳng đối xử tốt với cậu gì cả."

"Bịp!" Ôn Đình lại đánh rắm, lần này vừa to vừa thối.

"Đình Đình, hôm nay cậu ăn gì thế, sao cứ đánh rắm mãi vậy?" Tô Vãn nhịn không được hỏi.

"Tôi có ăn gì đâu!" Ôn Đình cũng thấy lạ, mặt đỏ bừng, cô ta xấu hổ chuyển chủ đề, "Hôm nay ở dưới lầu tôi thấy anh trai tôi đi cùng Tô Tiểu Lạc..."

Chưa nói hết câu, tiếng rắm lại vang lên.

"Sao cứ nhắc đến tên Tô Tiểu Lạc là tôi lại đánh rắm thế nhỉ." Lời Ôn Đình chưa dứt, tiếng rắm lại tiếp tục vang lên.

Lần này còn to hơn lần trước.

"Vãn Vãn, trong phòng cô có ai đang đốt pháo à?" Tô Hòa đứng ngoài cửa hỏi.

"Đều tại Tô Tiểu Lạc chết tiệt kia!" Ôn Đình nghiến răng nghiến lợi, tiếng rắm vang trời khiến cả nhà họ Tô đều giật mình.

Tô Chính Quốc đang ngồi đọc báo ở dưới lầu, cũng ngạc nhiên hỏi: "Sấm sét à?" 

Mặt Ôn Đình đỏ bừng, cô ta xông vào phòng Tô Tiểu Lạc muốn nói lý.

Tô Tiểu Lạc bịt mũi xua tay: "Cô ra khỏi phòng tôi đi, thối chết người ta rồi!"

Ôn Đình tức đến đỏ hoe mắt: "Cô, cô cứ đợi đấy."

Tô Tiểu Lạc nhướng mày: "Đợi thì đợi."

Ôn Đình đi rồi, Tô Vãn ở trong phòng lục tung mọi thứ, cuối cùng cũng tìm thấy một cuốn sách.

Sợi dây đỏ kia sẽ giống loại trong sách này sao?


Bình Luận (0)
Comment