Tối hôm đó, Ôn Dữ trở về nhà họ Ôn thì Ôn Đình tìm anh ấy để than thở. Từ lúc về đến nhà, cứ nhắc đến Tô Tiểu Lạc là cô ta lại đánh rắm, liên tục suốt một tiếng đồng hồ.
Tâm trạng Ôn Dữ đang rất tệ, anh ấy có uống chút rượu, ngồi đó lặng thinh nghe em gái kể lể.
"Anh, anh có nghe em nói không vậy? Em bảo anh tránh xa Tô Tiểu Lạc ra, đừng quan tâm đến cô ta nữa." Ôn Đình có chút bực bội, nói đến đoạn kích động còn vỗ mạnh xuống bàn.
"Đình Đình, anh muốn yên tĩnh một chút." Ôn Dữ nói.
"Em mặc kệ, trừ khi anh hứa với em là sẽ không để ý đến cô ta nữa." Ôn Đình chẳng quan tâm gì cả, dù sao chỉ cần cô làm nũng thì anh trai nhất định sẽ chiều theo ý mình.
"Anh không làm được." Ôn Dữ day day mi tâm, "Ôn Đình, em cũng lớn rồi, phải có chính kiến của riêng mình, đừng để người khác dắt mũi."
Nếu không có Tô Tiểu Lạc nhắc nhở, đến giờ anh vẫn không biết, hóa ra lúc đó bọn họ đã lên kế hoạch để anh thất bại trong nhiệm vụ. Anh là đội trưởng luôn có tinh thần trách nhiệm cao, nếu nhiệm vụ thất bại chắc chắn sẽ tự nhận lỗi mà rời đi.
Khi ấy trên đường rút lui, đồng đội lại dẫm phải bãi mìn, Ôn Dữ bảo những người khác đi trước, còn mình ở lại yểm trợ. Nhưng cả hai đều bị thương ở mức độ khác nhau, đặc biệt là đồng đội bị gãy một chân, hôn mê bất tỉnh.
Ôn Dữ tự nhận lỗi rời đi, bao nhiêu năm qua luôn tự trách mình về thất bại của nhiệm vụ năm đó. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, những người anh em kề vai sát cánh lại tính kế với mình như vậy.
Ôn Đình tuy tính tình kiêu ngạo nhưng cũng giống anh, rất trọng tình nghĩa. Mấy năm nay em gái luôn chơi cùng Tô Vãn, mỗi lần chịu thiệt thòi hoặc bị mắng đều là Ôn Đình.
Anh nhìn thấy hết nhưng cũng không để tâm. Con gái có chút thủ đoạn cũng không sao, anh còn mong Ôn Đình có thể học hỏi được đôi chút.
Kết quả bao nhiêu năm trôi qua, Ôn Đình vẫn ngây thơ như vậy.
"Anh, anh có ý gì?" Ôn Đình sốt ruột, khó hiểu hỏi, "Tại sao tất cả mọi người sau khi tiếp xúc với Tô Tiểu Lạc đều trở nên kỳ lạ, anh cũng vậy, anh Thiếu Đình cũng thế."
"Tô Tiểu Lạc là một cô gái tốt, anh hy vọng em có thể làm bạn với cô ấy, ít nhất cô ấy sẽ không hại em." Ôn Dữ nhíu mày.
"Cô ta không hại em? Vừa rồi anh không thấy cô ta hại em thê thảm thế nào sao? Anh, anh thay đổi rồi, nếu anh không tuyệt giao với cô ta, em sẽ không nhận anh trai này nữa." Ôn Đình buông lời tàn nhẫn rồi bỏ đi.
Ôn Dữ thở dài, chẳng lẽ phải để em gái giống như mình, chịu thiệt thòi rồi mới nhận ra sự thật sao?
Anh xoa xoa chân mình, cái giá phải trả này có hơi quá lớn rồi.
*****
Vị thương nhân vẫn chưa tìm thấy con gái mình, rõ ràng ông ta đã nghe người ta nói, từng nhìn thấy một cô gái đeo dây đỏ ở gần trường học Dương Hoa.
Ông ta có chút sốt ruột.
Hiệu trưởng Dương Chấn Hoa an ủi: "Đồng chí Lý Tân Đào, cậu đừng lo lắng. Có thể một số em chưa nghe được thông báo nên không biết, tôi sẽ cho giáo viên chủ nhiệm các lớp đi thông báo lại."
Lý Tân Đào thở dài: "Vậy thì làm phiền các thầy cô rồi."
Giáo viên chủ nhiệm Ngô Hiểu Vinh đi vào lớp thông báo: "Các em, gần đây trường chúng ta có một người bố đáng thương đang tìm kiếm con gái mình, không biết các em có để ý thấy bạn nào trên cổ tay từng đeo sợi dây đỏ kiểu này không?"
Tôn Đằng Phi nhìn thấy sợi dây đỏ thì khẽ ồ lên một tiếng, theo bản năng nhìn về phía Trịnh Thư Ý, mở miệng nói: "Trịnh Thư Ý, sợi dây đỏ đó..."
Trịnh Thư Ý trừng mắt nhìn anh ta, lạnh lùng nói: "Cơm không thể ăn bậy, lời cũng không thể nói lung tung!"
Ánh mắt cô ấy quá hung dữ, Tôn Đằng Phi tuy là đại sư huynh nhưng thật sự không dám chọc giận cô ấy, bèn im lặng.
"Thưa cô, Tô Vãn có ạ." Ôn Đình lớn tiếng nói.
"Ôn Đình." Tô Vãn kéo Ôn Đình một cái.
"Ồ? Vậy sao?" Ngô Hiểu Vinh mừng rỡ, "Nếu em có dây đỏ, sao không nói sớm?"
"Thưa cô, Tô Vãn hôm qua nghỉ học nên không biết chuyện này ạ." Ôn Đình nói.
"Ra là vậy, để cô xem nào." Ngô Hiểu Vinh đến bên cạnh Tô Vãn, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía đó.
"Tô Vãn chẳng phải là người nhà họ Tô sao?"
"Các cậu không biết à? Thực ra Tô Vãn là con nuôi nhà họ Tô đấy!"
"Hả? Hoá ra là con nuôi ư?"
Mọi người xôn xao bàn tán. Trước đó ở trường có tin đồn về cô con gái nuôi nhà họ Tô, không ngờ Tô Vãn lại là một trong số đó.
Nếu Tô Vãn trở thành con gái của một thương nhân giàu có, vậy thì tương lai "tiền đồ" của cô ta thật không thể lường được!
Tô Vãn đi theo sau cô Ngô Hiểu Vinh vào văn phòng.
Trong lớp học, đám học sinh bắt đầu thi nhau giẫm đạp người khác để tâng bốc Tô Vãn.
"Bảo sao nhìn Tô Vãn không giống con nhà bình thường, thì ra là con nhà giàu có!"
"Đúng vậy! Nhìn khí chất của Tô Vãn là biết khác hẳn người thường rồi. Không giống có đứa, nhìn quê mùa chết được."
"Chính xác! Có vài người sao có thể so với Tô Vãn chứ!"
Trịnh Thư Ý đập tay xuống bàn, gằn giọng: "Là con gái của loại người đó thì có gì đáng tự hào, chỉ thấy ghê tởm thôi."
"Ồ, có người chua chát ghen tị kìa!" Ôn Đình khoanh tay, cười mỉa mai. "Đó là thương nhân giàu có vạn người muốn đấy, đợi đến khi Tô Vãn thành con gái nhà giàu rồi, xem các người là cái thá gì."
Tô Tiểu Lạc ngoáy ngoáy lỗ tay: "Có người lại đánh rắm rồi, nhưng mà không to bằng hôm qua nhỉ, có cần tôi giúp một tay không?"
"Tô Tiểu Lạc, cô đừng có quá đáng!" Ôn Đình sợ hãi, nếu để cô ta xì hơi trước mặt bao nhiêu người trong trường, thì cô ta còn mặt mũi nào nữa?
"Ồn ào quá." Tô Tiểu Lạc búng tay niệm một lá bùa.
Ôn Đình mặt mày méo xệch chạy ra khỏi lớp, sau đó không dám quay lại, trốn trong nhà vệ sinh đến tận khi tan học mới dám ló mặt.
Tô Tiểu Lạc liếc nhìn Trịnh Thư Ý, nhẹ giọng nói: "Hận một người rất mệt mỏi, cách trả thù tốt nhất chính là coi như người đó không tồn tại."
Trịnh Thư Ý biết Tô Tiểu Lạc đang nhắc nhở mình, cô ấy gật đầu: "Biết rồi, sư phụ."
Tôn Đằng Phi ghé sát lại, nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ, tôi rõ ràng thấy trên cổ tay sư muội từng đeo một..."
"Câm miệng!" Tô Tiểu Lạc nhíu mày, "Tôi vốn tưởng rằng cậu đã không màng chuyện đời, rất thích hợp tu đạo, tôi cho cậu học bát quái, không phải để cậu học mấy chuyện tầm phào này."
"Vâng ạ." Tôn Đằng Phi không dám hé răng nữa.
Cái môn phái này có hai đứa con gái, chỉ có mỗi mình anh ta là con trai. Quả thực âm thịnh dương suy, đúng là nên tìm thêm một sư đệ rồi.
Trong văn phòng nhà trường, Lý Tân Đào nghe tin đã tìm được con gái, tâm trạng vô cùng kích động.
Hiệu trưởng Dương Chấn Hoa cười hỏi: "Lâu nay vẫn chưa hỏi cậu, lúc đó hai bố con cậu lạc nhau như thế nào? Đợi lát nữa em ấy đến, cũng tiện xác nhận."
Sắc mặt Lý Tân Đào lập tức trở nên khó coi, thở dài nói: "Đều là do số phận trêu ngươi, tôi cũng không biết con gái tôi bị lạc như thế nào. Lúc tôi về nhà thì con bé đã không thấy đâu nữa."
"Ồ!" Hiệu trưởng Dương Chấn Hoa thở dài, "Có thể kiên trì tìm con gái lâu như vậy, thật sự rất đáng quý."
"Là lỗi của tôi, không biết con gái tôi có thể tha thứ cho tôi không." Lý Tân Đào có chút lo lắng.
"Hay là cậu vào phòng bên cạnh đợi trước đi, đợi chúng tôi hỏi rõ ràng rồi sẽ sắp xếp cho hai bố con gặp mặt?"
"Được, vậy cũng được." Lý Tân Đào đi vào văn phòng bên cạnh, yên lặng chờ Tô Vãn đến.