Tô Vãn có chút căng thẳng, dù chuyện này cô ta cũng không phải lần đầu làm, nhưng giờ trong lòng lại chẳng có chút chắc chắn nào.
Lần trước tận mắt chứng kiến Hứa Mạnh Lương ném đứa bé xuống sông Nguyệt, biết đứa bé đó vĩnh viễn không thể quay lại, nên cô ta mới dám chắc chắn mình sẽ được giữ lại.
Nhưng lần này, mọi thứ đều là ẩn số.
Cô ta chỉ biết những mẩu tin rời rạc về vị thương nhân kia. Ví dụ như sợi dây đỏ này, cô ta đã cố tình làm cho nó trông cũ kỹ, nhưng không biết có bị phát hiện ra không.
Nhưng Tô Vãn không còn cách nào khác, sáng nay cô ta trốn chui trốn lủi ra khỏi nhà, chỉ sợ chạm mặt Hứa Mạnh Lương.
Cô ta không thể chịu đựng thêm cuộc sống nơm nớp lo sợ này nữa, muốn thoát khỏi Hứa Mạnh Lương triệt để, chỉ có thể đi theo vị thương nhân kia.
Cô ta nuốt nước bọt, lần lượt nghĩ đến những tình huống có thể xảy ra, sau khi chắc chắn mọi thứ đều ổn thỏa mới dám bước vào văn phòng. Nhìn thấy đôi giày da màu đen trước cửa phòng bên cạnh, cô ta biết vị thương nhân kia chắc hẳn đang ở trong đó.
"Thầy hiệu trưởng, thầy gọi em đến có việc gì ạ?"
"Em đừng sợ, không có việc gì đâu." Dương Chấn Hoa ôn hòa nói, "Nghe nói em có một sợi dây đỏ, có thể cho thầy xem được không?"
Tô Vãn căng thẳng tháo sợi dây đỏ xuống.
Dương Chấn Hoa nhận lấy, so sánh với sợi dây trên tay mình, nhíu mày nói: "Sợi dây đỏ này của em là từ khi nào vậy?"
Trông nó có vẻ hơi mới!
Tô Vãn ấp úng nói: "Em cũng không biết nữa, trước đây em từng có một sợi, nhưng nó cũ quá rồi, nên em muốn làm một sợi giống như vậy."
"Vậy sợi dây cũ đâu rồi?" Dương Chấn Hoa lại hỏi.
"Em không biết, có thể ở nhà, cũng có thể bị mất rồi." Tô Vãn đáp.
"Tô Vãn, lúc em được nhà họ Tô nhận nuôi là bao nhiêu tuổi?" Dương Chấn Hoa lại hỏi.
"Tám tuổi ạ." Tô Vãn không biết tại sao ông lại hỏi những điều này, nhưng Dương Chấn Hoa quen ông nội như vậy, chắc có thể hỏi được những thông tin cơ bản.
"Tám tuổi, đúng là tuổi này." Dương Chấn Hoa lẩm bẩm, nhưng vẫn để Tô Vãn nghe thấy, Tô Vãn thầm thở phào nhẹ nhõm. Dương Chấn Hoa lại hỏi, "Vậy em không nhớ gì về chuyện lúc nhỏ sao?"
"Vâng ạ, em không nhớ gì cả." Tô Vãn nói, "Có thể em gặp phải tai nạn gì đó nên mất hết trí nhớ trước kia rồi."
Chuyện này Dương Chấn Hoa từng nghe Tô Chính Quốc kể, lúc trước sau khi phát hiện nhận nhầm Tô Vãn, cô gái này không nhớ gì cả. Cộng thêm Trình Nhã mềm lòng nên mới giữ Tô Vãn lại nuôi.
"Được rồi, em về nhà tìm lại sợi dây đỏ cũ đó đi." Dương Chấn Hoa nói.
Tô Vãn thậm chí còn chưa được gặp mặt vị thương nhân kia, cô ta nhíu mày nhưng cũng không nói gì, lặng lẽ lui ra ngoài.
Tô Vãn vừa đi khỏi, thương nhân Lý Tân Đào mới bước ra, ông ta cầm sợi dây đỏ lên nhìn: "Hình dáng thì giống đấy, nhưng lại thiếu một thứ quan trọng. Sợi dây đỏ này là lúc con gái tôi bị sốt không dứt, tôi đã nhờ người ta làm thành vòng tay, trên đó có xương cá để trừ tà."
Lý Tân Đào thở dài: "Nhưng đúng là con gái tôi cũng bị lạc lúc tám tuổi, thời gian trôi qua lâu quá rồi, tôi cũng không nhớ rõ mặt mũi con bé nữa."
"Không còn cách nào khác, đứa bé này bị mất trí nhớ, nếu không có lẽ còn có thể nhớ ra cậu." Dương Chấn Hoa nói.
"Mất trí nhớ?" Lý Tân Đào mừng rỡ, "Mong rằng nó là con gái tôi, có thể cho tôi biết thêm về con bé được không?"
Hai người trò chuyện, không hề phát hiện ra Tô Vãn đang đứng ngoài cửa nghe lén. Cô ta nhíu mày cẩn thận rời đi, xương cá... Hình như cô ta đã từng nhìn thấy chiếc vòng tay này ở đâu rồi.
Tô Vãn đi về phía lớp học, vì đang mải suy nghĩ nên không để ý Trịnh Thư Ý đi ra. Hai người va vào nhau, Trịnh Thư Ý cao hơn Tô Vãn gần một cái đầu, cô ta liếc xéo Tô Vãn, mặt lạnh nói: "Không có mắt à?"
"Xin lỗi." Tô Vãn không dám chọc vào cô ấy, vội vàng xin lỗi. Trịnh Thư Ý hừ một tiếng, sải bước rời đi.
Trương Phương vừa lúc đến bên cạnh Tô Vãn, nói: "Nhìn cái vẻ mặt đó kìa, rõ ràng là ghen tị với cậu vì sắp được nhận người bố giàu có đó, nên mới nói móc như vậy."
"Đúng đấy, lại ghen ăn tức ở rồi! Kệ nó đi!" Một bạn học khác cũng nói.
"Ôn Đình đi đâu rồi?" Tô Vãn không thấy cô ta, liền hỏi.
"Cậu ấy đi vệ sinh, cũng lâu rồi vẫn chưa thấy về!" Trương Phương trả lời.
Tô Vãn đi ra ngoài định đi tìm Ôn Đình. Lúc đi ngang qua bụi cây ngoài cửa sổ, cô ta phát hiện một sợi dây đỏ trên cành cây. Rất cũ, đặc biệt là có nút thắt xương cá mà Lý Tân Đào đã nói.
Cô ta bước nhanh tới gỡ sợi dây đỏ xuống, nhét vào túi. Cô ta nhìn xung quanh, nhưng ánh mắt lại chạm phải ánh mắt của Trịnh Thư Ý.
Đầu óc Tô Vãn trống rỗng, luôn cảm thấy Trịnh Thư Ý đang nhìn cô ta như nhìn một tên hề. Tim cô ta đập nhanh, quay người chạy khỏi nơi đó.
Khóe miệng Trịnh Thư Ý nhếch lên chế giễu.
"Bạn học sinh, cho hỏi lớp 11/8 đi đường nào?" Thương nhân giàu có Lý Tân Đào đi tới hỏi đường Trịnh Thư Ý.
Ánh mắt Trịnh Thư Ý dừng trên khuôn mặt già nua của Lý Tân Đào, suy nghĩ bay xa.
*****
Mười năm trước, Lý Tân Đào chẳng là gì cả, gia cảnh cũng vô cùng nghèo khó. Nhà chỉ có bốn bức tường, trong nhà thậm chí ngay cả một món đồ nội thất tử tế cũng không có.
Tiểu Thư Ý ngồi xổm trên mặt đất, giữa mùa đông giá rét mà ngay cả nước nóng cũng không có, cô bé phải tự mình giặt quần áo. Nghe nói mẹ mang thai em trai, không được làm việc nặng nhọc.
"Con nhỏ chết tiệt, tao đói rồi, đi làm chút gì cho tao ăn." Lý Tân Đào bước vào, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm tiểu Thư Ý.
"Con giặt xong quần áo sẽ đi làm ngay." Tiểu Thư Ý đáp.
Lý Tân Đào ở ngoài bị người ta làm bẽ mặt, đang không có chỗ trút giận, liền lập tức đạp đổ chậu giặt quần áo. Nước bắn tung tóe khắp sàn, quần áo vừa giặt xong cũng rơi xuống đất.
Tiểu Thư Ý trừng mắt nhìn ông ta, cô bé không hiểu vì sao bố của người khác khi nhìn thấy con mình đều mỉm cười. Còn bố của cô bé, mỗi lần gặp là chỉ biết gào thét ầm ĩ.
"Mày còn dám trừng mắt nhìn tao?" Lý Tân Đào cầm cây gậy đánh mạnh vào bắp chân của tiểu Thư Ý. "Con nhỏ chết tiệt, mày có biết mình sai không?"
"Con không sai, là bố làm đổ chậu nước." Tiểu Thư Ý bướng bỉnh trả lời.
Thấy cô bé không chịu nhận lỗi, Lý Tân Đào càng đánh mạnh hơn. Tiểu Thư Ý nghiến răng nghiến lợi chịu đựng, da bắp chân bầm tím, thậm chí không nói được một lời cầu xin tha thứ.
Lý Tân Đào nóng nảy tát vào mặt tiểu Thư Ý, túm tóc và nhéo mặt cô, hung tợn hỏi: "con nhỏ chết tiệt này, mày có biết mình sai không?"
Tiểu Thư Ý khóe miệng chảy máu nhưng vẫn quật cường nói: "Tôi không sai!"
Lý Tân Đào hoàn toàn bị chọc giận, nhấc bổng tiểu Thư Ý lên rồi hung hăng ném xuống đất. Tiểu Thư Ý hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại chỉ cảm thấy rất lạnh.
Ý thức mơ hồ, chỉ thấy từng xẻng từng xẻng đất ở phía trên rơi xuống, mà phần lớn thân thể của cô bé đã bị chôn vùi trong lòng đất.
Là ai muốn chôn sống mình?
Tiểu Thư Ý bị nỗi sợ hãi bao trùm, muốn há miệng kêu cứu, lại dần dần bị đất chôn vùi cả khuôn mặt.
"Cứu..."
Cô bé không thể thốt ra một tiếng nào, hai tay vô lực cào cấu nhưng chẳng thể nắm bắt được gì. Ngay lúc này, khuôn mặt ấy ghé sát lại. Tiểu Thư Ý trợn to mắt, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
Lý Tân Đào đang dùng xẻng nén chặt đất thêm một chút, vì chột dạ nên lại hất thêm vài xẻng đất lên mặt tiểu Thư Ý.
"Mẹ kiếp, ăn không nhà lão tử bao nhiêu năm lương thực! Chỉ trách số mày không tốt, kiếp sau chọn nhà tử tế một chút mà đầu thai."