Lý Tân Đào không thể đến nhà họ Tô ngay được, hình tượng hiện tại của hắn không được phù hợp lắm, nên hẹn ba ngày sau.
Lý Tân Đào mãi không xuất hiện, Tô Vãn có chút sốt ruột, sợi dây đỏ cô ta đã chuẩn bị xong, chỉ sợ Lý Tân Đào rời đi mất.
Đợi hai ngày, không đợi được Lý Tân Đào, lại đợi được Hứa Mạnh Lương.
Hứa Mạnh Lương chặn cô ta ở đầu ngõ: "Con nhỏ chết tiệt, cuối cùng cũng để tao đợi được mày rồi, mày cố tình trốn tránh tao phải không? Mày quên mạng của mày là do ai cho rồi sao?"
Tô Vãn cố gắng giữ bình tĩnh, nói: "Ông mau rời khỏi đây ngay, nếu không ông cũng đừng hòng sống yên ổn!"
Hứa Mạnh Lương cười lạnh: "Đừng quên cuộc sống hiện tại của mày là nhờ phúc của ai."
"Tô Vãn?" Ôn Đình ở phía sau gọi.
Tô Vãn mặt mày căng thẳng, đe dọa: "Chỉ cần ông dám tiết lộ thân phận của tôi, tôi sẽ nói với người nhà họ Tô, năm đó chính ông đã ném con của họ xuống sông Nguyệt."
Hứa Mạnh Lương vốn tưởng rằng chuyện này thần không biết quỷ không hay, không ngờ lại bị con nhỏ chết tiệt này nhìn thấy, gã ta hung dữ báo địa chỉ hiện tại của mình, rồi nói: "Mày tốt nhất là đến tìm tao, nếu không cá chết lưới rách, ai cũng đừng hòng sống yên ổn."
"Ông mau đi đi!" Tô Vãn thúc giục.
Đợi Hứa Mạnh Lương rời đi, Ôn Đình đi tới hỏi: "Vãn Vãn, người vừa nãy là ai vậy?"
"Không có ai, người qua đường thôi." Tô Vãn nói với vẻ mất tập trung.
Hai người trở về nhag, ngửi thấy mùi khoai lang nướng thơm lừng, Ôn Đình không khỏi hít một hơi thật sâu: "Dì Trình, dì nướng khoai lang à, thơm quá!"
"Ừ, lại đây nếm thử xem." Trình Nhã cười nói.
Tô Vãn lại không có tâm trạng ăn uống, chỉ nói: "Hai người cứ ăn đi, con lên lầu trước đây."
"Vãn Vãn hai ngày nay không biết làm sao nữa, tâm trạng cứ buồn bã." Trình Nhã có chút lo lắng nói.
"Thật ra..." Ôn Đình nhỏ giọng nói, "Dì đừng nói với Vãn Vãn là cháu nói nhé, bố ruột của cậu ấy đến tìm cậu ấy rồi. Có lẽ cậu ấy cũng đang do dự, không biết có nên nhận thân hay không!"
Trình Nhã vô cùng kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. Năm đó sau khi Tô Vãn được đưa về, bà cũng không ngừng tìm kiếm bố mẹ ruột của con bé. Nhưng lúc đó không có chút manh mối nào, nên mới bất đắc dĩ nuôi con bé bên cạnh.
Con cái vẫn nên ở bên cạnh bố mẹ ruột thì hơn, trong lòng Trình Nhã tuy không nỡ, nhưng bà càng hiểu hơn tâm trạng của những người làm bố mẹ mất con.
"Đây là chuyện tốt!"
"Dì Trình, dì không ngăn cản Vãn Vãn sao?" Ôn Đình có vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
"Dì ngăn cản con bé làm gì? Con bé nhận lại bố mẹ ruột, sẽ có thêm hai người yêu thương con bé." Trình Nhã nói, "Huyết thống tình thâm, dì Trình là người ích kỷ như vậy sao?"
Ôn Đình cảm thán: "Dì Trình, dì thật tốt! Dì và Niếp Niếp đều tốt bụng như vậy, ông trời nhất định sẽ để hai người gặp lại nhau."
Thật ra Ôn Đình cũng có bí mật của riêng mình. Năm đó cô ta còn nhỏ, có một người đàn ông cầm kẹo hồ lô đứng trước cửa, cô ta tò mò, nhân lúc cô giáo không chú ý liền chạy ra ngoài.
Người đàn ông đó định bế cô ta đi, thì Niếp Niếp xông tới đẩy người đàn ông đó ra. Người đàn ông đó hung dữ đấm Niếp Niếp ngất xỉu, rồi bỏ vào bao tải chạy mất.
Ôn Đình bỗng nhiên không còn muốn ăn nữa, năm đó khi Tô Vãn được đưa đến nhà họ Tô, cô ta thật sự rất hy vọng Tô Vãn chính là Niếp Niếp. Cho dù sau này biết không phải, nhưng Ôn Đình vẫn không thay đổi thói quen này.
Cô ta muốn đối xử tốt với Tô Vãn mãi mãi, cứ coi Tô Vãn như Niếp Niếp là được rồi.
Trình Nhã có chút thất thần, bà ấy nhớ tới lời Tô Tiểu Lạc nói, có lẽ giữa bà ấy và Niếp Niếp không có duyên phận nữa rồi, nhưng biết con gái sống tốt là được.
Hai người đều mang tâm sự riêng, không ai nói gì.
Tô Tiểu Lạc dẫn hai đứa nhỏ Tô Tử Thành và Tô Tử Huyên về nhà.
"Cô nhỏ, hôm nay bố mẹ cháu có về ăn cơm không ạ?" Tô Tử Huyên dường như đã coi Tô Tiểu Lạc như một cái máy trả lời câu hỏi, bởi vì cô nhỏ rất lợi hại, cái gì cũng biết.
"Về." Tô Tiểu Lạc bấm ngón tay tính toán.
"Tuyệt quá!" Tô Tử Huyên vỗ tay.
Trình Nhã đứng dậy nói: "Họ sắp về ăn cơm rồi mà bác còn chưa chuẩn bị đồ ăn."
Tô Tiểu Lạc vội vàng lên tiếng: "Để con đi chợ mua đồ ăn! Hôm nay nhà mình có nhiều khách!"
Trình Nhã nói: "Bác đưa tiền và phiếu cho con."
"Dì Trình, cô ta muốn đi thì cứ để cô ta đi, dì đưa tiền và phiếu cho cô ta, ai biết được cô ta có muốn biển thủ hay không." Ôn Đình từng thuê người giúp việc ở nhà, đã gặp trường hợp như vậy rồi.
"Tiểu Lạc không phải người như thế." Trình Nhã quay người đi lấy tiền.
"Tô Tiểu Lạc, không ngờ cô lại giả nai trước mặt mọi người, được nhà họ Tô yêu quý ghê nhỉ!" Ôn Đình khoanh tay, tỏ vẻ khó chịu. Từ khi Tô Tiểu Lạc đến đây, ai cũng vây quanh cô, ngay cả anh trai cô ta cũng bị cô mê hoặc.
"Ghen tị à?" Tô Tiểu Lạc vênh mặt nói, "Vậy cô cũng giả vờ đi."
"Tôi giả vờ cái gì chứ? Tôi không giống cô, chuyên đi giành đồ của người khác." Ôn Đình hừ một tiếng, "Tôi cảnh cáo cô tránh xa anh trai tôi ra, nếu không tôi sẽ không tha cho cô đâu."
"Tôi không thèm." Tô Tiểu Lạc lè lưỡi với cô ta. "Cô đến cắn tôi đi!"
"Cô, cô thật là không có giáo dục." Ôn Đình tức đến nỗi không nói nên lời, cô ta đã nói rõ ràng như vậy rồi mà Tô Tiểu Lạc vẫn trơ trẽn như thế, thật là vô liêm sỉ.
Tô Tiểu Lạc không thực sự muốn lấy tiền và phiếu của Trình Nhã, nhưng để chọc tức người ta, cô vẫn cầm lấy.
Cô đi đến cửa, mở cửa ra, vẫn không quên lè lưỡi với Ôn Đình. Sau đó quay đầu lại, phát hiện Phó Thiếu Đình đang đứng ở cửa, nhìn thấy hết biểu cảm của cô.
"Muốn ra ngoài à?" Phó Thiếu Đình cong khoé môi, không ngờ vừa đến đã thấy được biểu cảm sống động như vậy của Tô Tiểu Lạc.
"Đúng vậy, em đi mua đồ ăn." Tô Tiểu Lạc đỏ mặt, thật là mất mặt quá đi!
"Anh đi cùng em." Phó Thiếu Đình được mời đến ăn cơm, nên nói một cách rất tự nhiên.
"Không cần đâu, em tự đi được." Tô Tiểu Lạc xua tay.
"Đừng từ chối nữa, anh trai em họ vẫn chưa về." Phó Thiếu Đình không cho Tô Tiểu Lạc cơ hội phản đối, đóng cửa lại. Anh đeo găng tay, đang suy nghĩ xem nên lái xe hay đi bộ.
Bây giờ là mùa đông, đồ đạc trong cửa hàng cung ứng không còn nhiều. Lúc Tết mọi người đều tích trữ rất nhiều thức ăn, lúc này chắc hẳn các loại rau củ cũng không phong phú.
Phó Thiếu Đình nói: "Anh biết có một chỗ có ao cá, anh đưa em đến đó."
Tô Tiểu Lạc liên tục gật đầu, đồ ăn mặn trong nhà gần như đã ăn hết rồi, bây giờ chỉ còn lại một ít thịt hun khói. Nếu không phải lúc này nhà hàng quốc doanh chưa mở cửa, cô nhất định sẽ đến đó ăn một bữa cho đã thèm.
Cô cũng lâu rồi không được ăn cá.
Phó Thiếu Đình nhìn khuôn mặt vui vẻ của cô, khóe miệng cũng không nhịn được mà cong lên.
Tô Tiểu Lạc hỏi: "Khi nào anh quay lại căn cứ?"
Phó Thiếu Đình thản nhiên trả lời: "Ngày kia, lần này anh lại phải đi làm nhiệm vụ, có thể phải nửa tháng mới về."
Tô Tiểu Lạc gật đầu, dặn dò: "Anh nhớ chuẩn bị nhiều đồ một chút, phòng khi cần đến."
"Được." Phó Thiếu Đình trầm giọng đáp lời.
"Nhiệm vụ lần này có nguy hiểm không? Là nhiệm vụ gì vậy? Có cần em giúp không?" Tô Tiểu Lạc lại hỏi.
"Anh không có thù lao đâu." Phó Thiếu Đình cười trêu chọc.
"Hả, anh đang nói gì vậy." Tô Tiểu Lạc có chút bối rối vì bị vạch trần, "Chúng ta là quan hệ gì chứ, nói chuyện tiền nong chẳng phải làm mất lòng nhau sao?"
"Hửm? Chúng ta là quan hệ gì?" Giọng nói trầm thấp của Phó Thiếu Đình như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua lồng ng.ực Tô Tiểu Lạc, khiến tim cô đập loạn nhịp.