Tô Tiểu Lạc há hốc miệng, nhất thời không biết nên nói gì.
Phó Thiếu Đình đi đến bên xe, mở cửa cho cô: "Đừng nghĩ nữa, lên xe đi."
Tô Tiểu Lạc thuận thế lên xe, ánh mắt dán chặt vào Phó Thiếu Đình cho đến khi anh ngồi vào ghế lái.
Hình như câu hỏi vừa rồi chỉ là anh thuận miệng hỏi.
Khó chịu thật!
Tô Tiểu Lạc có chút buồn bực, tại sao lúc nãy đầu óc cô lại như ngừng hoạt động vậy.
Họ là quan hệ gì chứ.
Là hàng xóm, cũng là anh trai. Rõ ràng có nhiều mối quan hệ như vậy, mà cô lại không trả lời được câu nào.
"Trong ao có thể không có nhiều loại cá khác, cá chép có lẽ nhiều hơn." Phó Thiếu Đình nói, "Cá chép om dấm chua ngọt chắc cũng ngon, hấp cũng được."
"Ừm, dì Trần nhà em chắc hôm nay sẽ đến, có khi còn được ăn mấy món dì ấy nấu." Vừa nghe đến đồ ăn, lông mày Tô Tiểu Lạc lập tức giãn ra.
Phó Thiếu Đình mím môi, khóe miệng khẽ nhếch lên một độ cong khó nhận ra. Quả nhiên cô rất dễ bị chuyển hướng sự chú ý, giống như hồi nhỏ rất dễ dỗ dành.
Đến ao cá, đúng như Phó Thiếu Đình nói, cá chép ở đây khá nhiều.
Nơi này thuộc vùng nông thôn, bí thư chi bộ là một người có tầm nhìn xa, lợi dụng hồ nước trong thôn để nuôi cá, cũng coi như là một thôn làng khá giàu có.
"Hai người đến thật đúng lúc." Một ngư dân cười nói, "Hai con cá này là bí thư chi bộ phát cho chúng tôi ăn, nhưng bình thường ăn nhiều rồi, nếu hai người muốn mua thì tôi bán rẻ cho."
"Được, bao nhiêu tiền?" Phó Thiếu Đình hỏi.
Hai người giao dịch xong, thì thấy Tô Tiểu Lạc ngồi xổm ở đó, dùng một que nhỏ chọc vào một con cua có mấy cái càng kỳ quái.
Tô Tiểu Lạc lần đầu tiên nhìn thấy loài vật này, không khỏi có chút tò mò.
"Đây là con gì vậy?"
"Ồ, đây là cua. Loại cua này không cần cho thêm gia vị gì, chỉ cần hấp lên là ngon hơn cả cá, hai người có muốn mua thêm không?" Thấy Phó Thiếu Đình ra tay hào phóng, thậm chí còn không mặc cả, ngư dân vội vàng chào mời.
"Con này bán thế nào?" Phó Thiếu Đình hỏi.
"Loài này khá hiếm, một tệ một con, ở đây có mười con, nếu anh mua hết thì tôi tính chín tệ." Ngư dân nói.
Phó Thiếu Đình đang định lấy tiền, Tô Tiểu Lạc liền nói: "Sáu tệ thôi, vừa nãy ông bán cho anh ấy hai con cá, ở chợ chỉ có năm hào một cân, ông bán tám hào, ông không thành thật."
Ngư dân ban đầu nhìn cách ăn mặc của hai người, cứ tưởng họ không rành về giá cả, không ngờ cô gái này trông lanh lợi thật, ông ta vội vàng đồng ý: "Được được, bán cho hai người vậy."
Cua thì tuy ngon, nhưng thực ra không có mấy thịt. Sáu tệ mua bảy tám cân thịt về nhà, cũng đủ ăn cả tháng rồi!
Đúng lúc này có một người đi tới nói: "Ông Cao, mẹ ông bị vợ ông bỏ đói đến chết rồi."
Mgư dân trừng mắt: "Sao có thể như vậy được?"
"Thật đấy, ông Ngụy nói mẹ ông bị bỏ đói đến chết." Thôn dân kia nói.
Ông Ngụy là đại phu trong thôn, ai đau ốm gì cũng tìm đến ông ta.
Ông Cao thậm chí còn không lấy tiền, trực tiếp chạy về nhà.
"Ông ấy chạy rồi." Tô Tiểu Lạc nói.
"Thấy rồi." Phó Thiếu Đình đáp.
Tô Tiểu Lạc thật sự rất muốn ăn cua, bèn nói: "Đi theo đưa tiền cho ông ấy đi!"
"Được." Phó Thiếu Đình bỏ cua và cá lên xe, vừa đi vừa hỏi đường đến nhà ông Cao.
Vợ ông Cao bị dồn ép đến mức suýt treo cổ tự tử, được người ta cứu xuống, ngồi bệt dưới đất khóc lóc: "Mẹ ơi! Sao mẹ lại nhẫn tâm như vậy! Con ngày nào cũng cơm ngon canh ngọt hầu hạ mẹ, mẹ không ăn không uống rồi chết, để con dâu phải mang tiếng oan ức! Con có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nỗi oan này!"
Vợ ông Cao khóc lóc thảm thiết, nhưng những người dân xung quanh lại không nghĩ vậy. Người đàn bà này ngày thường giọng nói the thé, mấy lần bị người ta nghe thấy mắng chửi mẹ chồng, vì vậy mọi người đều không tin bà ta vô tội.
Trong làng cũng không ít những người con dâu độc ác như vậy. Người già tuổi cao sức yếu, chỉ ăn cơm không làm việc được, bị con dâu ghét bỏ đuổi ra chỗ khác.
Bị bỏ đói bữa no bữa đói, người già chết vì đói cũng không phải là ít.
Hiện tại ông Cao hoang mang lo sợ, ngày nào ông ta cũng ở ngoài đồng làm việc, hoặc là ra ao bắt cá. Việc nhà đều do vợ làm hết, chăm sóc mẹ già cũng là vợ chăm sóc. Ông ta từng nghe người ta nói vợ ngược đãi mẹ mình, nhưng mẹ ông ta cũng chưa từng nói gì với ông ta gì cả.
Ông ta lắp bắp hỏi: "Mẹ tôi thật sự bị bỏ đói đến chết sao?"
Ông Ngụy khẳng định chắc chắn: "Đúng vậy, mẹ ông gầy trơ xương, không phải chết đói thì chết kiểu gì?"
Vợ ông Cao khóc càng thảm thiết hơn, há miệng kêu gào: "Ông ơi, tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nỗi oan này! Thà tôi chết quách đi cho rồi, tôi chết rồi sẽ đi tìm mẹ ông, hỏi bà ấy tại sao lại hại tôi."
Thấy ông Cao không có phản ứng gì, vợ ông ta đứng dậy định lao đầu vào cạnh bàn. Ông Cao luống cuống vội ôm lấy vợ mình: "Tôi tin, tôi tin bà."
"Ông Cao, ông đừng có hồ đồ! Người vợ độc ác như vậy, ông còn giữ lại làm gì?" Có người đứng bên cạnh khuyên nhủ.
"Bà ta có thể đối xử với mẹ ông như vậy, sau này cũng có thể đối xử với ông như vậy đấy." Lời nói như đinh đóng cột, khiến ông Cao trong lòng khó chịu vô cùng.
"Mấy người, mấy người có ý đồ gì?" Vợ ông Cao lau nước mắt, nói, "Tôi thật sự còn oan ức hơn cả Đậu Nga!"
Tô Tiểu Lạc và Phó Thiếu Đình đứng ở cửa, tình hình hiện tại không phải là lúc thích hợp để đưa tiền.
Con người luôn có thói quen dùng mắt mình để xác định sự thật. Trong đám đông có một bà cụ đứng đó, ánh mắt mang theo vẻ cầu xin.
Tô Tiểu Lạc thở dài, đã biết thế này thì sao lúc trước còn làm vậy. Đã đến đây rồi, coi như là có duyên.
Tô Tiểu Lạc một tay kết ấn, ánh sáng vàng lướt qua mọi người, họ chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, cảnh vật xung quanh lập tức thay đổi.
Mẹ ông Cao năm mươi tuổi đã bị liệt nửa người. Lúc còn trẻ, bà cụ không ít lần gây khó dễ cho con dâu, người ta nói mới vào cửa không lập gia uy thì sẽ không trị được con dâu.
Bà cụ cố ý đặt chăn của mình lên trên chăn của con dâu, chính là để đè con dâu xuống, chuyện này đúng lúc bị vợ ông Cao nhìn thấy, hai người cãi nhau một trận lớn.
Từ đó, người trong thôn đều biết vợ ông Cao không dễ chọc.
Bà cụ muốn kiểm soát con dâu, nhưng vợ ông Cao còn trẻ khỏe, mỗi lần đều chiếm thế thượng phong.
Nhìn đến đây, mọi người trong thôn không khỏi thở dài.
"Vợ ông Cao đúng là không ra gì, đối xử với bà cụ như vậy."
"Đúng đấy, lấy vợ đúng là phải sáng mắt ra."
Mọi người bàn tán xôn xao, vợ ông Cao ngồi bệt dưới đất, lặng lẽ rơi nước mắt.
Ông Cao thì buồn bã thở dài, đều tại ông ngày thường quá bận rộn, không để ý đến mối quan hệ giữa vợ và mẹ mình lại tệ đến mức này.
Năm này qua năm khác, dường như năm nào cũng có cãi vã. Cho đến khi mẹ ông bị liệt nằm liệt giường.
Mẹ ông không thể cử động, nhưng vẫn nằm trên giường mắng chửi, chọc giận vợ ông. Nhưng vợ ông lại im lặng, gần như không cãi lại. Dần dần, mẹ ông không còn sức để mắng chửi nữa, toàn thân bà ấy đều đau nhức.
Nhưng lúc này, vợ ông Cao lại bắt đầu mắng chửi. Ngày nào cũng lời qua tiếng lại với bà cụ, cãi nhau không ngừng.