Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 227

 
Lý Tịnh vừa lên tiếng, mấy người đang lim dim ngủ gật liền tỉnh cả ngủ, đồng loạt nhìn về phía Phó Thiếu Đình.

Phó Thiếu Đình khẽ nhíu mày, có cảm giác như mình đang bị người ta xem như khỉ trong sở thú vậy.

Tô Tiểu Lạc nhìn sang, mắt sáng rực như sao. Kiểu tóc rất gọn gàng, những sợi tóc ngắn được cắt tỉa đều tăm tắp, dựng đứng lên, trên trán có vài sợi tóc mái rủ xuống.

Phó Thiếu Đình vốn có ngũ quan sắc nét, tổng thể toát lên vẻ lạnh lùng nay lại thêm vài phần lười biếng, cuốn hút.

Đẹp trai thật!

Cô bé Tô Tử Huyên chạy thẳng đến trước mặt Phó Thiếu Đình, vỗ tay nói: "Oa, chú Thiếu Đình biến thành anh Thiếu Đình rồi!"

Lời của Tử Huyên khiến mọi người không nhịn được cười.

Lý Tịnh rất hài lòng với tác phẩm của mình: "Không tệ chứ?"

Phó Thiếu Đình đứng dậy, đi đến trước mặt Tô Tiểu Lạc, hỏi: "Hài lòng chưa?"

Tô Tiểu Lạc gật đầu lia lịa: "Khá đẹp trai."

Phó Nhiễm: "Chút nữa tôi còn phải đến đoàn văn công, không đi cùng mọi người được, tôi đi trước nhé, hôm nào hẹn nhau ăn cơm."

Lý Tịnh gật đầu: "Được, mọi người cứ lo việc của mình đi, tối rảnh thì ghé qua ăn cơm."

Lục Bắc Thành: "Chỗ cô làm sao đủ chỗ cho nhiều người vậy, đến nhà tôi đi, để tôi chuẩn bị."

Tô Tiểu Lạc: "Anh Bắc Thành, đừng quên cua của em đấy nhé."

Lục Bắc Thành cười: "Không thể thiếu của em được."

Lại có thêm người đến yêu cầu cắt tóc, Lục Bắc Thành bảo Lý Tịnh cứ cắt tóc trước, anh ấy về nhà chuẩn bị. Lý Tịnh cũng không thể làm gì khác, đành nghe theo sự sắp xếp của anh ấy.

Tô Tiểu Lạc và Phó Thiếu Đình bước ra khỏi tiệm làm tóc, hai người nhìn nhau.

"Anh định đi đâu?" Tô Tiểu Lạc hỏi.

"Còn em?" Phó Thiếu Đình không trả lời mà hỏi ngược lại.

"Em định đưa hai đứa nhỏ đi xem băng video." Tô Tiểu Lạc thành thật trả lời, giờ này chắc nhà không có ai.

"Vậy thì đi thôi." Phó Thiếu Đình nói, "Anh đi cùng mọi người."

"Tuyệt quá!" Tô Tử Huyên vỗ tay, vui vẻ nắm tay mỗi người một bên.

Còn Tô Tử Thành thì nắm lấy tay còn lại của Tô Tiểu Lạc, cậu bé đã muốn đi từ lâu rồi, lúc này càng giục giã: "Vậy chúng ta xuất phát thôi! Cháu muốn xem "Địa đạo chiến"!"

"Địa đạo chiến" là bộ phim được bọn trẻ yêu thích nhất.

Bốn người đến phòng chiếu phim, nhưng Tô Tiểu Lạc luôn cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn họ có gì đó kỳ lạ.

Phó Thiếu Đình dẫn Tô Tử Thành đi mua đồ ăn, Tô Tiểu Lạc dẫn Tử Huyên đi tìm chỗ ngồi. Sau khi ngồi xuống, một cô gái trạc tuổi cô hỏi: "Cô lấy chồng sớm vậy sao? Anh chồng đẹp trai quá, con cũng ngoan nữa."

Tô Tiểu Lạc trợn tròn mắt, vội vàng giải thích: "Không phải, tôi là cô nhỏ của chúng."

Cô gái bừng tỉnh đại ngộ nói: "Vậy bạn trai cô thật tốt tính, kiên nhẫn với trẻ con, sau này chắc chắn là một người bố tốt."

"..." Tô Tiểu Lạc còn định giải thích thì Phó Thiếu Đình đã dẫn Tô Tử Thành đến.

"Sao vậy?" Phó Thiếu Đình khẽ hỏi.

"Không có gì." Tô Tiểu Lạc cười gượng đáp, hình như những người không quen biết luôn gán ghép cô với Phó Thiếu Đình.

Bốn người ngồi xuống, Tô Tử Thành muốn đổi chỗ với Tô Tiểu Lạc để dễ dàng chia sẻ đồ ăn với em gái.

Cuối cùng, Tô Tiểu Lạc và Phó Thiếu Đình ngồi cạnh nhau, hai đứa trẻ ngồi cạnh nhau.

Tô Tiểu Lạc nhìn hàng ghế trước, hàng ghế sau. Ừm, hầu hết đều là các cặp đôi đến đây hẹn hò.

"Em đang nhìn gì vậy?" Phó Thiếu Đình đặt một chai nước trái cây và một túi bỏng ngô vào tay cô.

"Không có gì, nhìn ngó xung quanh thôi, cảm ơn anh." Tô Tiểu Lạc nói.

Từ phía sau vang lên âm thanh của đôi nam nữ, trong giọng nói có chút ghen tị.

"Anh nhìn người ta xem, không chỉ mua bỏng ngô mà còn có cả nước trái cây nữa kìa!"

"Tốn tiền làm gì? Em muốn ăn bỏng ngô, ông nội anh biết làm, nước trái cây thì ăn táo là được rồi còn gì?"

Tô Tiểu Lạc ăn một miếng bỏng ngô, lại uống một ngụm nước trái cây, phía sau lại vang lên giọng nói của cô gái: "Anh xem, bạn trai cô ấy còn mua cả bỏng ngô và nước trái cây cho hai đứa cháu nữa kìa."

"Vậy thì chắc chắn hai người họ không phải đang yêu nhau rồi, chỉ khi nào chưa tán đổ thì mới ga lăng như vậy thôi." Anh bạn trai khẳng định chắc nịch, cô gái chẳng buồn để ý đến anh ta nữa.

Tô Tiểu Lạc lặng lẽ liếc nhìn Phó Thiếu Đình, muốn nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh, nhưng trong phòng chiếu phim hơi tối.

"Nhìn anh làm gì? Không phải muốn xem phim sao?" Phó Thiếu Đình khẽ hỏi.

"Khụ." Bị bắt gặp đang nhìn trộm, Tô Tiểu Lạc không khỏi hắng giọng, cầm lấy nước trái cây lên uống.

"Muốn nhìn anh, ra ngoài rồi nhìn." Phó Thiếu Đình mỉm cười, không nhịn được trêu chọc cô.

Tô Tiểu Lạc suýt chút nữa thì sặc nước trái cây.

Bên cạnh vang lên tiếng cười trầm thấp có chút kiềm nén của Phó Thiếu Đình. Tô Tiểu Lạc khẳng định, người đàn ông này chắc chắn là cố ý.

Phim bắt đầu chiếu, Tô Tiểu Lạc bị màn hình thu hút sự chú ý, quên hết những cảm xúc phiền muộn kia.

*****

Tâm trạng của Tô Vãn thì không tốt như vậy, mấy ngày nay tuy Hứa Mạnh Lương không đến tìm, nhưng Lý Tân Đào cũng không thấy đâu.

Cô ta đứng bên cửa sổ nhìn xuống, vừa hay nhìn thấy Hứa Mạnh Lương đứng ở đầu ngõ đang vẫy tay với cô ta.

Toàn thân cô ta như đông cứng lại.

Tuyệt đối không thể để người nhà họ Tô phát hiện ra Hứa Mạnh Lương, thấy Trình Nhã và những người khác sắp về, Tô Vãn vội vàng cầm lấy túi xách, nhét hết số tiền tiết kiệm bao năm nay vào trong, vội vã ra khỏi cửa.

Sợ bị người khác nhìn thấy, Tô Vãn đến bên cạnh Hứa Mạnh Lương, bảo gã dẫn đường.

Hứa Mạnh Lương đưa Tô Vãn đến nhà trọ của mình.

Ở đó, Tô Vãn nhìn thấy mẹ ruột và em trai.

Sắc mặt em trai cô ta xanh xao, như sắp chết đến nơi. Tô Vãn không hề đau lòng, chỉ thấy đáng đời.

Người phụ nữ béo vẫn như trước, chỉ là những năm tháng vất vả khiến bà ta trông già đi đôi chút.

"Tiểu Thanh!"

"Tôi không phải Tiểu Thanh! Tôi là Tô Vãn!" Tô Vãn tức giận nói.

"Con muốn nói gì cũng được, chỉ cần con về nhà với mẹ." Thời Xuân Mai nở nụ cười lấy lòng.

"Về nhà? Bà đang nằm mơ à?" Tô Vãn oán hận nhìn ba người họ. "Các người chẳng phải chỉ vì tiền sao? Nhưng nhà họ Tô có nhiều con như vậy, tôi bình thường cũng chỉ có một ít tiền tiêu vặt, bao nhiêu năm nay cũng chỉ tiết kiệm được chừng này."

Hứa Mạnh Lương lấy tiền trong túi ra đếm, cuối cùng phát hiện chỉ có hai trăm tệ, gã nhíu mày nói: "Chừng này thì làm được gì? Mày nghĩ cách kiếm thêm cho bọn tao đi. Mày cũng thấy rồi đấy, bệnh của em trai mày cần rất nhiều tiền."

Tô Vãn không khỏi cười lạnh: "Tôi mới mười chín tuổi, ông bảo tôi đi đâu kiếm tiền?"

Hứa Mạnh Lương nhíu mày: "Nhà họ Tô thật sự không có tiền sao?"

"Không có." Tô Vãn muốn dập tắt hoàn toàn ý định của gã ta.

"Không có tiền thì mày còn ở nhà họ Tô làm gì? Bây giờ về với bọn tao, gả cho người ta chẳng phải cũng kiếm được năm trăm tệ sao?" Hứa Mạnh Lương bất mãn nói.

"Cái gì?" Tô Vãn không ngờ gã lại có ý định này, "Tôi nói cho ông biết, đừng có mơ tưởng hão huyền. Tôi sắp tốt nghiệp rồi, có thể được tuyển thẳng lên đại học, ông đừng hòng phá hoại tôi."

"Con gái con đứa học đại học làm gì, lấy chồng sớm mới là việc chính. Để tao tìm cho mày một nhà tử tế, đảm bảo mày cả đời không lo ăn lo mặc!" Hứa Mạnh Lương hứa hẹn.

Tô Vãn sốt ruột vô cùng, với tính cách của bọn họ, chuyện này chắc chắn sẽ làm thật.

Phải làm sao bây giờ?

Bình Luận (0)
Comment