Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 228

 

Tô Vãn tức giận, không cam lòng nắm chặt tay, tại sao cô ta đã cố gắng như vậy rồi mà vẫn không thể thay đổi số phận của mình?

Sau cơn thịnh nộ, cô ta dần bình tĩnh lại, nói với hai người họ: "Bây giờ có một cơ hội có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Nhưng một khi các người lấy được tiền rồi thì cút đi thật xa, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Hứa Mạnh Lương và Thời Xuân Mai nhìn nhau.

Còn Hứa Vân Kiệt - em trai Tô Vãn, nằm trên giường ho dữ dội. Hai người lập tức vây quanh cậu ta, Tô Vãn ghét bỏ quay mặt đi.

*****

Xem phim xong, lúc Tô Tiểu Lạc bước ra khỏi phòng chiếu phim thì thấy có khá đông người.

Tô Tiểu Lạc che chở cho hai đứa nhỏ, Phó Thiếu Đình lặng lẽ đứng bên cạnh bảo vệ cô.

Một người đàn ông to béo hấp tấp muốn ra ngoài, chen lấn xô đẩy những người phía trước. Đi ngang qua Phó Thiếu Đình, anh bèn nắm lấy cổ tay ông ta, ngăn không cho chạy ra ngoài như vậy.

Gã béo không thể vùng ra được, biết lần này mình đã đụng phải cao thủ, vội vàng nói: "Đồng chí, tôi thực sự rất gấp."

"Dù gấp đến mấy cũng phải xếp hàng, chen lấn xô đẩy sẽ gây ra tai nạn, anh không biết sao?" Phó Thiếu Đình lạnh giọng nói.

Phó Thiếu Đình vừa lên tiếng, những người phía sau cũng chỉ trích theo.

Gã béo sắp khóc đến nơi: "Tôi sắp tè ra quần rồi, đồng chí, thực sự rất gấp."

Người có ba chuyện gấp, đúng là rất gấp thật.

Phó Thiếu Đình lúc này mới buông tay ra: "Nhưng anh cũng không được gây rối."

"Vâng vâng, lần sau tôi không dám nữa, cho tôi đi qua được không?" Gã béo lại hỏi.

Phó Thiếu Đình nghiêng người sang một bên, Tô Tiểu Lạc cũng nhường chỗ cho ông ta. Gã béo chậm rãi đi qua, đến phía trước cũng đi chậm lại, cho đến khi ra đến cửa mới chạy như bay.

"Bạn trai cô thật dũng cảm, không giống như mấy anh con trai khác nhát gan, chẳng dám nói gì." Cô gái ngồi hàng ghế sau lúc nãy cảm thán nói với Tô Tiểu Lạc.

"Anh đây là chuyện lớn hoá chuyện nhỏ thôi." Anh bạn trai thanh minh cho mình.

"Anh muốn làm gì thì làm, chúng ta cũng có phải người yêu đâu." Cô gái vốn đã bực bội, giờ càng thêm khinh thường anh ta.

"Ý em là sao?" Anh bạn trai không khỏi hỏi.

"Chúng ta chia tay!" Cô gái nói.

"Được, chia tay thì chia tay! Vậy tiền vé này em phải trả, là em rủ anh đi xem phim." Anh bạn trai cũng bực tức nói.

Thấy phía sau sắp cãi nhau, Tô Tiểu Lạc vội vàng dẫn hai đứa nhỏ đi.

Xem một bộ phim mà chia tay một cặp. Chuyện này cũng quá....

Bốn người đi ra ngoài, không khỏi nhìn nhau cười. Càng nghĩ càng thấy buồn cười, Tô Tiểu Lạc không nhịn được hỏi: "Trên đời này đúng là có nhiều người kỳ quặc thật."

Phó Thiếu Đình: "Nhưng không bao gồm anh."

Tô Tiểu Lạc liếc nhìn anh, cảm thấy anh vừa đẹp trai vừa đáng tin cậy, bèn nói: "Anh đúng là không tệ, về nhà thôi!"

Phó Thiếu Đình đưa Tô Tiểu Lạc đến cửa nhà rồi rời đi. Tô Tiểu Lạc vừa vào nhà đã nhìn thấy anh tư Tô Tây đang ngồi ở phòng khách.

Hai đứa nhỏ chạy đến, tò mò nhìn miếng nẹp trên chân anh ấy, hỏi: "Chú Tư, chân chú đỡ hơn chưa ạ?"

Tô Tây cười: "Đỡ hơn nhiều rồi!"

Tô Tử Huyên ngây thơ nói: "Các bạn học của cháu đều ghen tị vì chúng cháu có một người chú "người rừng"."

"Người rừng..." Ký ức tưởng chừng đã ngủ yên của Tô Tây lại ùa về, đánh thẳng vào trái tim anh. Cô y tá nhỏ từng nói anh buồn cười giờ cứ tránh mặt anh, nếu chân anh không bị thương, chắc chắn anh sẽ đuổi theo hỏi cho ra lẽ.

"Vâng ạ." Tô Tử Huyên nghiêm túc gật đầu, "Các bạn ấy rất tò mò, chú sống ở trên núi tuyết làm người rừng, có quả dại để ăn không ạ?"

Phải nói là, trẻ con bây giờ thật là giàu trí tưởng tượng.

Tô Tây tức tới trả lời: "Chú không ăn quả dại, chú ăn thịt người!"

"Em gái, mau nấp ra sau anh! Bắn một phát đổi chỗ khác, không được bắn chỉ thiên, khai hỏa!" Tử Thành lấy súng đồ chơi của mình ra, đưa cho Tử Huyên một khẩu, hai đứa nấp sau bàn hướng về phía Tô Tây bắn.

"Em gái, phải nhớ kỹ, không thấy giặc không kéo cò! Nhất định phải kiên trì, kiên trì là thắng lợi!"

Lời của Tử Thành khiến Tô Tây bật cười: "Lung tung cái gì vậy, nếu không phải chân tay chú còn yếu, chú sẽ bắt các cháu lại đánh cho một trận."

Tử Huyên líu lo kể: "Hôm nay cô nhỏ và chú Thiếu Đình dẫn chúng cháu đi xem phim, tên là Địa Đạo Chiến, hay lắm ạ."

"Hả? Phó Thiếu Đình dẫn các người đi xem phim?" Tô Tây trừng mắt nhìn Tô Tiểu Lạc.

Tô Tiểu Lạc: "Vâng, tình cờ gặp thôi. À, tối nay chúng ta còn đi ăn cơm nữa."

"Hẹn hò?" Tô Tây nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của Phó Thiếu Đình, trong lòng không khỏi khó chịu. Đúng là không so sánh thì không có đau thương, mẹ kiếp, hai người cùng bị mắc kẹt trong hang tuyết. Anh ấy thì như người rừng, Phó Thiếu Đình thì như thần tiên hạ phàm, ai mà chịu nổi. "Tiểu Cửu, cậu ấy như tảng băng vậy, em hẹn hò với cậu ấy?"

"Bọn em không hẹn hò, anh đừng nói bậy." Tô Tiểu Lạc phủ nhận.

"Chú ngồi ghế sau nói là, chú Phó Thiếu Đình đang theo đuổi cô nhỏ..." Tử Huyên nghe rất kỹ, nhớ cả câu này.

Tô Tiểu Lạc vội vàng lấy một miếng ô mai đưa cho cô bé: "Ăn nhanh đi, đừng nói lung tung."

"Đều là hiểu lầm, anh Tư đừng nghĩ lung tung." Tô Tiểu Lạc một mình lên lầu về phòng mình, cô nhìn thấy bức tranh được phủ vải dưới bàn học, không khỏi lại lấy ra xem.

Nhưng trong ảnh Phó Thiếu Đình để kiểu tóc cán bộ lão thành, trông già chát.

Người này như tảng băng?

Đúng là khá lạnh lùng, nhưng khi anh nhìn mình, dường như cũng không lạnh lùng đến thế.

Tô Tiểu Lạc vội vàng dùng vải phủ bức tranh lại, rồi cất dưới bàn học. Cô nằm xuống giường, trùm chăn kín mít.

"Tà linh tiêu tán, cấp cấp như luật lệnh!"

Buổi chiều, Lục Bắc Thành đến nói rằng anh ấy có việc gấp phải đi xa, nên bữa cơm này không thể tụ họp được.

Tô Tiểu Lạc thở phào nhẹ nhõm.

******

Từ khi về nhà, Tô Vãn luôn bồn chồn lo lắng, cơm tối cũng không ăn được mấy, Trình Nhã muốn hỏi cô ta xem có chuyện gì, lại bị đóng cửa vào mặt.

Trình Nhã lo lắng, đi xuống hỏi Tô Tiểu Lạc: "Vãn Vãn bị sao vậy?"

Tô Tiểu Lạc ngáp một cái, nói: "Cô ta bị sao, bác hỏi con làm gì?"

Tiểu Lạc không chịu trả lời, Trình Nhã không khỏi thở dài, xem ra Tô Tiểu Lạc vẫn còn oán trách bà.

Tô Tiểu Lạc liếc nhìn bà ấy, bố mẹ ruột của Tô Vãn đến rồi, cô ta có thể bình tĩnh được sao? Nhưng cô không có tinh thần cao thượng cứu người kẻ xấu xa, xem kịch vui không tốt sao?

*****

Lý Tân Đào mấy hôm nay không đến, là vì lần trước bị đánh phải vào viện kiểm tra. Bác sĩ nói trong người hắn có một khối u ác tính.

Có thể không còn sống được bao lâu nữa.

Vợ và con trai của Lý Tân Đào đã qua đời cách đây mười năm, lúc đó sau khi sinh con trai không lâu, vợ hắn vốn khỏe mạnh nhưng lại đột nhiên bị băng huyết mà chết. Con trai cũng chết.

Bệnh viện bồi thường một khoản tiền, hắn dùng số tiền đó làm giàu. Nhưng cũng lạ, dù hắn tìm bao nhiêu người phụ nữ cũng không thể sinh thêm con cho hắn.

Đến bệnh viện kiểm tra, hắn đã mất khả năng sinh sản từ lâu.

Đó cũng là lý do hắn tìm đến con gái, cho dù có nhiều tiền đến mấy nhưng không có một chút huyết thống nào để lại trên đời, thì có ích gì?

Bình Luận (0)
Comment