Trần Tử Dương bê ghế ra ngồi ngay ngoài cửa. Anh nói: "Trời cũng không còn sớm nữa, cô đừng suy nghĩ lung tung, ngủ sớm đi!"
Mị Nương nhìn bóng lưng ngoài cửa với ánh mắt phức tạp, sau đó nằm xuống.
Trần Tử Dương nghe thấy bên trong không còn động tĩnh, lúc này mới dựa vào cửa nhắm mắt lại. Lái xe lâu như vậy quả thực có chút mệt mỏi, dựa vào cửa cứ thế ngủ thiếp đi.
Trong mơ toàn là Mị Nương. Làn da mịn màng, chiếc yếm đỏ rực như lửa. Cho đến khi có người đắp áo lên người, anh mới mở mắt ra, nhìn thấy Mị Nương đang đứng trước mặt mình.
Cảnh tượng trong mơ cứ lặp đi lặp lại trong đầu, anh giật mình, ngã lăn từ trên ghế xuống.
"Cô, cô..."
Thấy bộ dạng của anh, Mị Nương không khỏi bật cười. Nụ cười này của cô ấy khiến Trần Tử Dương càng thêm xấu hổ.
"Cô nghỉ ngơi trước đi, tôi còn có chút việc." Anh vơ lấy áo rồi chạy mất.
Mị Nương đứng bên cửa, nhìn bóng dáng anh cuống cuồng bỏ chạy, không khỏi lại cười: "Đồ ngốc."
Trần Tử Dương đi rồi, không quay lại nữa. Sáng hôm sau mua đồ ăn sáng để trên bàn, sau đó liền đến đội vận tải.
Mị Nương cũng không sốt ruột, gọi bà nội Tử Dương dậy ăn sáng.
*****
Trần Tử Dương đến đội vận tải, thấy anh ấy tinh thần không tốt, Tô Hòa không khỏi hỏi: "Tối qua không ngủ được à?"
Trần Tử Dương thở dài: "Chúng ta vẫn nên tìm người thân cho cô ấy trước đã!"
"Tìm người thì phải tìm Tiểu Cửu rồi! Nhưng mà bây giờ em ấy còn đang đi học, đợi em ấy tan học rồi chúng ta hỏi." Tô Hòa nói.
Tô Hòa vốn định chiều mới đi hỏi, nhưng Trần Tử Dương có chút sốt ruột, giữa trưa đã đứng đợi ở cổng trường.
Tô Tiểu Lạc vừa nhìn thấy Trần Tử Dương, đã cảm nhận được một luồng yêu khí.
Con sói nói: "Mùi hồ ly, còn khá nồng."
Trần Tử Dương: "Em gái Tiểu Cửu, lần này em nhất định phải giúp bọn anh."
Tô Tiểu Lạc nhíu mày, đối phó với quỷ thì còn dễ nói, yêu quái này là lần đầu tiên gặp phải.
Thế giới hiện nay, căn bản không có linh lực để hỗ trợ động vật hóa thành hình người. Yêu quái mà tồn tại được, ít nhất cũng phải là yêu tinh ngàn năm.
Hai người anh trai này, rốt cuộc là làm sao mà chọc phải yêu tinh ngàn năm tuổi như vậy chứ! Sau khi nghe hai anh trai kể lại, cô không khỏi thở dài: "Hai anh đúng là tự rước phiền phức vào thân."
Nhưng để không dọa hai người họ, Tô Tiểu Lạc cũng không nói chuyện họ gặp phải yêu quái.
May mà sư phụ có truyền cho cô mấy món pháp khí trừ yêu, nếu không thì thật sự không có nắm chắc!
Vậy thì cứ đi gặp mặt, thử xem cô ta là người thế nào.
Tô Tiểu Lạc đi theo đến nhà Trần Tử Dương, Mị Nương đã nấu xong cơm nước, khi nhìn thấy Tô Tiểu Lạc đi phía sau, đôi mắt hoa đào hơi nheo lại.
Cô ta cảm nhận được khí tức của con sói.
"Sói." Tô Tiểu Lạc gọi to một tiếng.
Con sói xuất hiện, phun ra một làn sương mù, Tô Hòa và Trần Tử Dương đều bị khựng lại.
"Mị Nương?" Tuy con sói đã quên một phần ký ức, nhưng vẫn có ấn tượng với Mị Nương.
"Là ngươi, chủ nhân của ngươi đâu? Sao ngươi lại đi theo con nhóc này?" Mị Nương hỏi.
"Chủ nhân của ta? Ta có chủ nhân sao?" Con sói không nhớ ra.
"Năm đó ngươi theo chủ nhân của ngươi tung hoành ngang dọc, bây giờ lại sa sút đến mức đi theo một con nhóc." Mị Nương cười quyến rũ.
"Sao, coi thường tôi à?" Tô Tiểu Lạc nhướng mày, trên tay xuất hiện một chiếc đĩa tròn: "Thấy chưa, có thứ này tiêu diệt cô dễ như trở bàn tay."
Khí thế không thể thua.
Sắc mặt Mị Nương đại biến, kỳ thực không chỉ con sói, cô ta cũng bị nội thương nghiêm trọng, thực lực không còn như xưa.
"Con nhóc từ đâu tới mà không biết trời cao đất dày? Dám uy hiếp ta sao?"
"Tôi họ Tô, tên Tiểu Lạc."
Mị Nương nhướng mắt nói: "Chưa từng nghe qua."
"Chưa từng nghe qua thì đúng rồi." Tô Tiểu Lạc vừa nói vừa giơ chiếc đĩa tròn trong tay lên, "Về sau cũng chẳng có cơ hội nghe đâu."
"Cô đừng có quá đáng!" Mị Nương hung dữ nói, "Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cô tin hay không ta giết sạch người ở đây."
Thấy phản ứng của cô ta, Tô Tiểu Lạc biết ngay mình đoán đúng, cô ta không làm được gì đâu. Nếu thật sự lợi hại như vậy, chẳng phải đã sớm ra tay rồi sao?
"Nói đi, mấy cái xác chết ở ngoại ô có phải do cô giết không?"
"Lần này ta ra ngoài cũng là vì chuyện này." Mị Nương nói, "Kẻ gây ra chuyện đó hẳn là chị gái ta."
Ra là vậy!
Chọc phải một hồ ly tinh còn chưa đủ, lại còn chọc thêm một con nữa.
Mị Nương bất đắc dĩ thở dài: "Yêu chúng ta cũng có quy tắc của yêu, những năm này ta ở trên núi canh chừng chị ấy, chính là để đề phòng chị ấy xuống núi hại người. Nhưng mà dạo trước, chị ấy đã lén trốn xuống."
Tô Tiểu Lạc nhẩm tính, con yêu hồ này coi như đã nói thật, thế là cô hỏi: "Vậy tại sao cô lại bám lấy anh trai tôi?"
Mị Nương liếc nhìn Trần Tử Dương, mặt đỏ bừng trả lời: "Tôi thấy anh ta hơi ngốc nghếch, nên muốn trêu chọc anh ta một chút."
Con sói lộ vẻ khinh bỉ: "Ngươi cũng một bó tuổi rồi, đừng có làm ra vẻ e lệ như vậy nữa, trâu già gặm cỏ non, có biết xấu hổ không hả?"
"Đồ sói già, còn dám nói ta?" Mị Nương thẹn quá hóa giận, "Ngươi sống đến cả vạn năm rồi đấy."
Con sói là cổ thú vạn năm?
Tô Tiểu Lạc vui mừng, đây là nhặt được bảo bối rồi sao?
Lang thú hắng giọng, dù là cổ thú vạn năm thì đã sao, chẳng phải cũng phải cúi đầu vì đùi gà đấy thôi?
(Đổi xưng hô cho con sói lịch sự hơn nhé, dù sao cũng sống tới vạn năm lận)
"Thôi được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa." Tô Tiểu Lạc cất pháp khí đi nói, "Cô không được làm hại họ, nếu không dù có trốn đến tận chân trời góc bể tôi cũng sẽ giết cô."
Mị Nương bĩu môi, không phục nói: "Biết rồi."
Tô Tiểu Lạc gật đầu, lúc này mới bảo lang thú giải trừ sự khống chế của hai người kia.
Trần Tử Dương đang định giới thiệu cho họ, Mị Nương đã kéo tay anh ấy đi về phía bàn ăn, giọng nói ngọt ngào: "Anh Tử Dương, chúng ta quen nhau rồi, không cần giới thiệu nữa."
Lang thú bất giác rùng mình một cái. Trời đất ơi! Lão yêu tinh ngàn năm này, thật sự không chịu nổi một chút nào.
Lang thú chui vào trong ngọc cổ, coi như mắt không thấy tâm không phiền.
Tô Hòa còn chưa biết chuyện gì xảy ra, vội vàng hỏi: "Tiểu Lạc, em xem người thân của cô ấy..."
"Người thân của cô ấy không dễ tìm đâu, nhưng mà em sẽ cố gắng tìm giúp." Tô Tiểu Lạc đáp.
Nhân tiện cô còn phải đi tìm Ôn Dữ một chuyến, xem vụ án lần này có thưởng không.
Nghe Tô Tiểu Lạc nói sẽ giúp đỡ, Trần Tử Dương thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Tìm được sớm thì yên tâm rồi."
Mị Nương có chút thất vọng: "Nếu không tìm được, có phải em có thể ở lại đây mãi không?"
Ở lại đây mãi? Sao có thể được?
Phản ứng đầu tiên của Trần Tử Dương là phản đối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Mị Nương, lại có chút không đành lòng.
Lúc này bà nội Tử Dương lên tiếng: "Ở đi, muốn ở bao lâu cũng được."
Mị Nương chớp chớp mắt cảm kích: "Cảm ơn bà nội."
Tô Hòa nháy mắt với Trần Tử Dương, được đấy, đây cũng coi như là diễm ngộ nhỉ!
Trần Tử Dương thì toát mồ hôi hột. Chỉ là một thằng nghèo kiết xác như anh, làm sao nuôi nổi một cô gái nũng nịu mềm mại như vậy chứ!
Ăn cơm xong, Tô Tiểu Lạc còn phải về trường. Trần Tử Dương cũng kéo Tô Hòa đi đến đội vận tải, bước chân vội vã như thể có người đuổi theo phía sau.
Mị Nương dậm chân, có chút bực bội. Đàn ông nhìn thấy cô đều tranh nhau chạy đến, tên ngốc Trần Tử Dương này lại chỉ muốn tránh xa cô.
Chẳng lẽ sau bao nhiêu năm, mị thuật của cô đã thoái trào rồi sao?