Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 231

 
Tại bệnh viện, lúc này Tô Vãn đang diễn một màn kịch nhận thân, thậm chí còn có cả phóng viên đến đưa tin.

Trước ống kính, Lý Tân Đào có chút lúng túng, không biết đám phóng viên này từ đâu chui ra. Nhưng hắn nhận ra sợi dây đỏ trên tay Tô Vãn, đúng là sợi dây năm xưa mẹ hắn đã lên chùa cầu xin cho đứa con gái.

Ngay lập tức, hai người ôm nhau khóc nức nở.

Dưới ống kính, mỗi người lại mang một tâm tư khác nhau.

Lý Tân Đào nghĩ, may mà con gái đã mất trí nhớ, hắn mơ tưởng về cảnh hai bố con sống những ngày tháng yên ấm với nhau.

Còn Tô Vãn thì mừng thầm vì đã qua mặt được hắn, thành công lấy được lòng tin của Lý Tân Đào. Đặc biệt là khi biết Lý Tân Đào bị khối u trong người, cô ta càng thêm để tâm.

Chỉ cần hắn chết, toàn bộ tài sản sẽ là của cô ta, chẳng phải còn hơn cả khi ở nhà họ Tô sao?

Sống dè dặt mười mấy năm trời, chẳng được lợi lộc gì.

Phóng viên hỏi: "Hai người có thể chia sẻ một chút về chuyện hồi nhỏ của cô ấy được không?"

Lý Tân Đào hơi ngại ngùng, con gái từ nhỏ sống với mẹ hắn, mẹ hắn rất thương cháu gái. Nhưng sau khi mẹ hắn mất, hắn đón con gái về nuôi thì nó lại không gần gũi. Hắn đối xử với con gái rất tệ, động chút là đánh mắng, không có chút tình cảm nào.

Nhưng mà... đó đều là chuyện quá khứ rồi.

Lý Tân Đào vội vàng nói: "Hồi nhỏ con gái tôi ốm yếu lắm, có lần sốt cao mãi không hạ. Đi khám bác sĩ cũng không khỏi. Sau đó thầy mo trong làng nói con bé bị ma ám. Thế là tôi đi đánh cá cả đêm, chọn mấy cái xương cá tết thành sợi dây đỏ này."

"Chính là sợi dây trên tay ông à?"

"Đúng vậy."

Tô Vãn xúc động nói vào: "Tiếc là con không được lớn lên bên cạnh bố, nhưng sau này con sẽ ở bên cạnh bố, để bố được an hưởng tuổi già."

Lý Tân Đào rất an ủi, cuối cùng chuyến đi này cũng không uổng phí.

"Vậy gia đình hiện tại của cô nghĩ gì về việc cô nhận lại bố ruột?" Phóng viên đột nhiên hỏi.


Tô Vãn nhíu mày, Hứa Mạnh Lương tìm phóng viên đến, chẳng lẽ không dặn dò nên hỏi gì, không nên hỏi gì sao?

Thật là đồ vô dụng!

Tô Vãn mỉm cười: "Mẹ nuôi của tôi rất hiểu chuyện, bà ấy rất ủng hộ tôi nhận lại bố ruột. Hơn nữa, mẹ nuôi của tôi cũng có một cô con gái bị thất lạc, bây giờ tôi kêu gọi mọi người giúp đỡ tìm con gái ruột của mẹ nuôi tôi."

Cô ta vừa nói xong, mọi người không khỏi suy đoán lung tung.

Phóng viên hỏi: "Vậy có phải mẹ nuôi đã coi cô là vật thay thế không?"

Tô Vãn lộ vẻ khó xử nói: "Mẹ nuôi đối xử với tôi rất tốt, chỉ tiếc là tôi không có quan hệ huyết thống với bà."

Cô ta nói bóng gió như vậy, phóng viên lập tức hiểu ra.

Tô Vãn nói vậy cũng là để tránh người khác nói cô ta thấy bố ruột giàu có nên mới nhận, nói cô ta vong ân bội nghĩa.

Mọi thứ trở nên hợp lý. Dù sao thì con nuôi và con ruột vẫn khác nhau.

Bài báo này nhanh chóng lan truyền, trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi trong khu tập thể. Mọi người nhìn thấy nhà họ Tô đều không khỏi chỉ trỏ, bàn tán sau lưng.

Trình Nhã đọc được bài báo, tâm trạng cũng không tốt. Bà đã nói ủng hộ Tô Vãn nhận lại bố ruột, tại sao con bé còn nói với phóng viên những lời như vậy?

Bao nhiêu năm nay, nhà họ Tô có bạc đãi nó sao?

Tâm tư của Tô Vãn không phải ai cũng không nhìn ra. Ít nhất những người trong khu tập thể này toàn là người tinh ý, làm sao không nhìn ra.

Có người lén lút cười nhạo nhà họ Tô, nuôi nấng hơn mười năm, coi như con gái ruột thì đã sao, cuối cùng chẳng phải vẫn không thân thiết sao?

Trình Nhã buồn bã, trong lòng bất an, bước hụt chân ngã xuống đất. Vốn dĩ bà ấy đã bị đau lưng, bây giờ lại càng nghiêm trọng hơn.

Trình Nhã được đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói cần nghỉ ngơi trên giường một tháng.

Nghiêm Chỉ tức giận nói: "Về bài báo nhận thân của Tô Vãn, tổng biên tập mắng em một trận, nói em là con dâu nhà họ Tô mà lại không nắm được thông tin trực tiếp, để nhà khác đăng trước."

Tô Đông an tủi: "Đừng giận nữa, nó đâu phải mới ngày một ngày hai như vậy."

Chị dâu Vương Thiến cũng nói: "Chắc chắn nó biết, nếu em đi đưa tin thì có vài chuyện chắc chắn sẽ không viết ra, nên mới không báo cho em biết."

Anh cả Tô Viễn mặt mày sa sầm, không ngờ Tô Vãn lại đâm sau lưng nhà họ Tô như vậy.

"Chuyện này trước đừng nói với bố con." Trình Nhã chậm rãi lên tiếng, "Thực ra Vãn Vãn cũng không sai, nhận lại bố ruột thì có gì sai? Các con cũng đừng trách con bé."

"Mẹ, không phải chứ, bây giờ mẹ còn bênh nó làm gì?" Vương Thiến không vui nói.

Trình Nhã há miệng, nhưng không nói gì.

Nghiêm Chỉ: "Trước đây khi em chưa đi làm, Tô Vãn gặp em là nói bóng nói gió. Từ khi em làm phóng viên, có chút danh tiếng, cô ta mới nói chuyện dễ nghe hơn. Em không thích loại người như vậy."

Nghiêm Chỉ tính tình đơn giản, trước đây chỉ nghĩ là Trình Nhã không thích mình, nên Tô Vãn mới đối xử với mình như vậy. Nhưng từ khi thông suốt rồi, cô cũng nhìn ra Tô Vãn là người như thế nào.

Nhưng dù cô ta là người thế nào, chung quy cũng không phải người nhà họ Tô.

Nghiêm Chỉ hờn dỗi nói: "Đi càng tốt!"

"Thôi được rồi, đừng ai tức giận nữa. Bây giờ nên nghĩ cách giải quyết chuyện trước mắt đã." Tô Đông bình tĩnh hơn cả. "Chân em Tư vẫn chưa khỏi hẳn, eo mẹ lại bị thương. Công việc của chúng ta đều bận rộn, chị dâu Cả cũng sắp sinh rồi. Xem thử chăm sóc họ thế nào cho tốt."

Tô Hòa im lặng nãy giờ, đột nhiên lên tiếng: "Khoảng thời gian này em sẽ không đi đâu, em có thể chăm sóc mẹ."

"Dì Trần lo cơm nước, em Tư chỉ là chân đi lại bất tiện, nhưng vẫn có thể cử động được." Tô Viễn nói.

Phải nói, gia đình đông người vẫn tốt hơn.

"Anh chị quyết định chuyển về nhà ở, chị sắp sinh rồi, chắc cũng sắp nghỉ thai sản, mọi người đừng chê chị phiền nhé." Vương Thiến đánh tiếng trước với mọi người.

Dù sao Nghiêm Chỉ bây giờ cũng đang ở nhà, tuy đã hòa thuận nhưng cũng sợ xảy ra mâu thuẫn.

Nghiêm Chỉ thân thiết khoác tay Vương Thiến: "Chị dâu, hồi em ở cữ, mẹ bị ngã gãy chân, cũng là chị mang cơm đến chăm sóc em, sao em lại chê chị được?"

Vương Thiến khẽ ho một tiếng: "Nói thật lòng nhé, lúc đó thấy em như vậy, chị cũng không phải tự nguyện đến đâu."

Nghiêm Chỉ đỏ mặt, dựa vào Tô Đông: "Anh Đông, anh xem chị dâu Cả lại trêu em kìa."

Tô Đông ôm vai vợ nói: "Vợ mình thì mình phải thương chứ, chị dâu Cả, chị đừng trêu Nghiêm Chỉ nữa, cô ấy mặt mỏng lắm."

Vương Thiến cười lớn: "Chuyện cũng qua rồi mới nói chứ, xem em thương vợ kìa."

Mọi người cùng bật cười. Trình Nhã ngồi trên giường, tuy người không khỏe nhưng cũng cười theo.

Thế này thật tốt. Đây mới đúng là một gia đình.

Tan học, Tô Tiểu Lạc cũng chạy về nhà, nhìn thấy Trình Nhã, cô không khỏi nói: "Lần trước đã nói với bác rồi, phải chú ý một chút."

Nói rồi đưa cho bà ấy một lá bùa bình an: "Bác cứ giữ lấy đi!"

Trình Nhã nhìn lá bùa, bà ấy đã từng thấy nó trên người những người khác, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Tô Tiểu Lạc: "Bác đừng hiểu lầm, con chỉ là không muốn bác lại thêm phiền phức cho mọi người."

Vẻ mặt Trình Nhã buồn bã, người ta nói "của cho không bằng cách cho", thái độ của Tiểu Lạc với bà ấy cũng là lẽ thường tình.

Bình Luận (0)
Comment