Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 236

Tinh thần Đại Ngưu bất ổn, nhưng Ngọc Nương là yêu quái ngàn năm tuổi, cho dù tu vi bị tổn hại, cũng không thể nào không phải đối thủ của Đại Ngưu?

Tô Tiểu Lạc nhìn kỹ, ánh mắt dừng lại trên pháp khí đeo ở eo Đại Ngưu.

Thì ra là vậy!

Đại Ngưu bị khống chế, Ôn Dữ dùng còng tay khóa hắn lại, hắn nghiến răng ken két, gồng mình cố thoát khỏi còng tay.

Ngọc Nương mở mắt ra, nhìn hắn với vẻ không dám tin, mang theo tia hy vọng cuối cùng hỏi: "Anh ấy bị sao vậy? Bị ma nhập sao?"

Tô Tiểu Lạc nói: "Hắn ta từng học y, nhưng vì quá xấu xí nên bị mọi người xa lánh, sau khi trở về đây lại bị ảnh hưởng bởi bức xạ của tảng đá kia, nên mới có tinh thần thất thường."

"Vậy là anh ấy không cố ý làm tôi bị thương." Ngọc Nương vẫn còn ôm ảo tưởng.

"Hắn ta biết cô là hồ ly, mục đích tiếp cận cô cũng là vì trái tim của cô." Tô Tiểu Lạc hoàn toàn phá vỡ ảo tưởng của Ngọc Nương, ném một cuốn sách cổ xuống đất.

"Thứ này chắc là do tên đạo sĩ năm xưa để lại, vì là bản sao chép nên nhiều thông tin không rõ ràng. Nhưng bên trong có phương pháp nhận dạng hồ ly rất chi tiết, thậm chí còn có cả chân dung của cô."

Ngọc Nương nhặt cuốn sách cổ lên, quả nhiên nhìn thấy chân dung của mình trên đó, cô ấy lẩm bẩm: "Tôi không muốn phi thăng, tôi chỉ muốn tìm một người sống cuộc sống bình dị, tại sao lại khó khăn như vậy?"

Mị Nương vì chữa thương cho Ngọc Nương mà hao tổn nguyên khí, sắc mặt cô ấy tái nhợt nói: "Vấp ngã hai lần trên cùng một người đàn ông, nếu không phải chị chịu thiệt thì là ai chịu thiệt?"

Dứt lời, Mị Nương lập tức biến hình thành hồ ly đỏ.

"Mị Nương!" Ngọc Nương ôm lấy em gái, hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Lang thú: "Lần trước vì cứu ngươi mà Mị Nương đã mất đi mấy trăm năm đạo hạnh, lần này vì cứu ngươi, số đạo hạnh còn lại cũng không còn, cũng chẳng sống được bao lâu nữa."

"Cái gì?" Hai mắt Ngọc Nương đỏ hoe, hỏi: "Lang thú, có thể chuyển hết đạo hạnh của ta cho Mị Nương không?"

"Không được nữa rồi." Tô Tiểu Lạc lắc đầu.

"Mị Nương, em có ngốc không vậy? Sao em lại cứu chị?" Ngọc Nương ôm chặt hồ ly nhỏ trong lòng.

"Chị, chị là hy vọng của hồ tộc chúng ta, chị đừng hồ đồ nữa." Mị Nương nói.

"Được rồi, được rồi, chị hứa với em." Ngọc Nương liên tục gật đầu.

"Nhiều năm như vậy, em canh giữ bên cạnh chị cũng mệt mỏi rồi." Mị Nương nói, "Sau này chị phải sáng suốt hơn!"

"Em nói gì chị cũng nghe, em nói gì chị cũng nghe." Ngọc Nương khóc như mưa.

"Đừng khóc nữa." Mị Nương an ủi, "Em chỉ có một yêu cầu với chị."

"Em nói đi, chị đều đồng ý."

"Sau này dù có tìm người yêu đương, thì cũng tìm một người đẹp trai một chút được không?" Là một "nhan khống" chính hiệu, Mị Nương thực sự không thể chịu đựng được việc chị gái mình yêu đương với một người đàn ông không hợp gu thẩm mỹ của mình.

"Sau này không yêu đương nữa, chị không yêu đương nữa." Ngọc Nương đau buồn nói.

"Em còn một nguyện vọng nữa."

"Em nói đi."

"Em muốn gặp Trần Tử Dương lần nữa, hai người đừng nói cho anh ấy biết em đã đi đâu, cứ nói là em tìm được chị gái nên đi rồi." Mị Nương dặn dò.

Ôn Dữ lập tức đưa Đại Ngưu đến đồn cảnh sát, mọi chuyện đều sáng tỏ. Không ai ngờ rằng, hung thủ lại là một kẻ điên.

Còn tảng thiên thạch kia cũng được đưa đến viện nghiên cứu để nghiên cứu.

Tô Tiểu Lạc đưa Mị Nương đến trước cửa nhà Trần Tử Dương, trời tờ mờ sáng, gió lạnh thổi qua cuốn theo bụi đất trên mặt đất.

Trần Tử Dương đã dậy từ sớm, tối qua Mị Nương không về, anh ấy có chút bất an.

Tô Tiểu Lạc đặt Mị Nương xuống đất.

Gió thổi qua bộ lông của hồ ly nhỏ, cô khẽ nheo mắt đi đến trước cửa, nhìn thấy Trần Tử Dương cũng đang nhìn mình. Ánh mắt của Trần Tử Dương rất ấm áp, trong trẻo như ngày anh cứu cô.

Ánh mắt của rất nhiều người đàn ông khi nhìn cô đều không trong sáng, chỉ có đôi mắt của anh giống như đang soi gương, sạch sẽ vô ngần.

"Hồ ly nhỏ, trông em thật đặc biệt." Trần Tử Dương ngồi xổm xuống, đưa tay về phía hồ ly.

Mị Nương bước tới, đặt móng vuốt lên tay anh. Trần Tử Dương vốn định trêu chọc hồ ly nhỏ một chút, không ngờ nó lại ngoan ngoãn như vậy.

Bộ lông của hồ ly nhỏ rất đỏ, cùng màu với cái yếm của Mị Nương. Trần Tử Dương đỏ mặt, cảm thấy mình thật vô sỉ, sao lại liên tưởng đến Mị Nương chứ?

Anh bế hồ ly nhỏ lên, xoa đầu nó, hồ ly nhỏ ngoan ngoãn nép vào lòng anh.

Cuối cùng cũng được ôm rồi!

"Chít chít."

"Em đói rồi sao? Anh đi tìm đồ ăn cho em nhé!" Trần Tử Dương đặt hồ ly nhỏ xuống, quay người đi vào bếp.

Hồ ly nhỏ đi về phía cửa, cuối cùng ngoảnh đầu nhìn lại: "Đồ ngốc, tạm biệt anh."

Khi Trần Tử Dương quay lại, đã không thấy bóng dáng hồ ly nhỏ đâu, bèn gãi đầu tiếc nuối.

Khi hồ ly nhỏ ra ngoài, Tô Tiểu Lạc hỏi Ngọc Nương: "Cô định làm gì bây giờ?"

Ngọc Nương: "Tôi muốn đưa Mị Nương về nhà, lần này cảm ơn cô, ân tình này tôi sẽ ghi nhớ."

"Được." Tô Tiểu Lạc cũng không tiễn hai chị em hồ ly nữa.

*****

Tô Vãn nghỉ học, nghe thầy hiệu trưởng nói cô ta muốn tập trung chăm sóc bố. Mọi người đều cảm thấy tiếc nuối, dù sao với thành tích của Tô Vãn, rất dễ được tiến cử lên đại học.

"Thật ghen tị với Tô Vãn, tự dưng lại có một ông bố giàu có, là tôi thì tôi cũng nghỉ học."

"Đúng vậy, nhà cô ta giàu như thế, còn học hành làm gì?"

Mọi người đều rất ghen tị với gia thế của Tô Vãn, giọng điệu có chút chua chát.

Trịnh Thư Ý lạnh lùng nói: "Núi dựa núi sẽ sập, nước dựa nước sẽ cạn, chúng ta đến trường học tập kiến thức là để nâng cao năng lực của bản thân. Chỉ nghĩ đến việc dựa dẫm vào người khác thì tính là gì?"

"Hứ, không ăn được nho thì nói nho chua, cậu biết bố Tô Vãn giàu cỡ nào không?"

"Nghe nói là đại gia sở hữu khối tài sản rất lớn."

"Có những người dù có phấn đấu cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy đâu!"

Các bạn học đều cười nhạo Trịnh Thư Ý ghen tị, Tô Tiểu Lạc chen vào: "Tôi xem cho các cậu rồi, các cậu kiếm được một vạn quả thực là không thể."

"Cậu suốt ngày cứ như bà đồng, chúng ta phải đề cao khoa học cậu hiểu không?" Lưu Lan nhíu mày bất mãn nói.

"Ông nội cậu mới mất đúng không?" Tô Tiểu Lạc nói, "Giày của ông ấy không vừa chân, cậu về nhà nói với bố mẹ cậu làm lại một đôi khác đi, nếu không ông ấy sẽ cứ đi theo cậu đấy."

Lưu Lan nghe mà lạnh sống lưng, nhưng vẫn cố cứng miệng: "Không biết cậu đang nói nhăng nói cuội gì nữa."

"Ông xem, tôi nói cho cô ta biết rồi, cô ta lại nói tôi nói nhăng nói cuội, vậy thì ông tự báo mộng cho cô ta đi!" Tô Tiểu Lạc nói với không khí bên cạnh Lưu Lan.

Lưu Lan xoa xoa cánh tay: "Tô Tiểu Lạc chắc chắn bị điên rồi."

Tối hôm đó, Lưu Lan về nhà liền mơ thấy ông nội mình, sợ đến mức khóc òa lên. Cô ta mới kể lại lời Tô Tiểu Lạc cho bố mẹ nghe, bố cô ta lập tức đi kiểm tra giày của ông cụ, quả nhiên là lớn hơn hai size.

Bố Lưu Lan không khỏi trách bà vợ: "Bà làm ăn kiểu gì vậy? Chuyện cỏn con thế này mà cũng làm không xong?"

Mẹ Lưu Lan nói: "Tôi nghĩ lớn hơn một chút thì lớn hơn một chút, ai mà biết được lại..."

Bố Lưu Lan lập tức mua một đôi giày khác cho ông cụ, trong lòng mọi người vẫn còn hơi lo lắng, bố Lưu Lan nói: "Lan Lan, ngày mai con hỏi lại bạn học của con xem, ông nội còn thiếu gì không?"

Lưu Lan không dám không đồng ý, cô ta sợ ông nội lại đến tìm mình trong mơ.

Ngày mai đến trường, nhất định cô ta phải hỏi cho rõ ràng, dù Tô Tiểu Lạc có nói khó nghe thì cô ta cũng phải hỏi.

(Haizz, tưởng anh Dương có đôi có cặp rồi chứ.)

Bình Luận (0)
Comment