Sáng sớm hôm sau, Lưu Lan mang theo bánh bao lớn và trứng gà nhà làm, đến cổng trường từ sớm để đợi Tô Tiểu Lạc.
Tô Tiểu Lạc đi tới, phía sau là Tôn Đằng Phi và Trịnh Thư Ý, họ không ngừng lướt nhìn xung quanh.
Hôm qua sư phụ nói sáng nay không cần ăn sáng, sẽ có người mang đến cho. Không biết là người tốt bụng nào sẽ mang bữa sáng đến cho họ đây.
Nào ngờ, lại thấy Lưu Lan ở cổng trường, trên tay cô ta còn cầm bánh bao lớn và trứng gà. Người mà sư phụ nói sẽ mang đồ ăn đến, chẳng lẽ là cô ta?
Tôn Đằng Phi trêu chọc: "Lưu Lan, sao vậy, tối qua bị ông nội cậu báo mộng à?"
Sắc mặt Lưu Lan thay đổi, nhớ lại giấc mơ đêm qua vẫn còn sợ hãi, cô ta bước lên phía trước, hai tay dâng bánh bao lớn và trứng gà lên.
"Tô Tiểu Lạc, hôm qua là tôi không biết điều, cậu đừng chấp nhặt với tôi."
Tục ngữ nói "Đưa tay không đánh người mặt cười", huống hồ là người biết sai sửa lỗi.
Tô Tiểu Lạc ra hiệu bằng mắt cho Tôn Đằng Phi, Tôn Đằng Phi vui vẻ nhận lấy, rồi chia cho Trịnh Thư Ý một cái.
Thấy bánh bao lớn bị chia đi, Lưu Lan cũng không dám ý kiến gì, mở miệng nói: "Tô Tiểu Lạc, chuyện là thế này. Bố tôi bảo tôi hỏi cậu xem, ông nội tôi còn thiếu gì không, cậu có thể nói cho tôi biết không?"
"Ừm, nể tình cậu thành tâm như vậy, tôi sẽ nói cho cậu biết." Tô Tiểu Lạc nói, "Ông nội cậu không sao rồi, nhưng cụ cố của cậu thì có chuyện. Bảo nhà cậu đốt nhiều vàng mã cho cụ ấy đi, ở dưới đó họ sống nghèo khổ lắm."
Lưu Lan liên tục gật đầu: "Được, tôi biết rồi, cảm ơn cậu."
Thấy Lưu Lan vốn kiêu căng ngạo mạn mà giờ lại ngoan ngoãn như vậy, Tôn Đằng Phi không khỏi giơ ngón tay cái lên: "Quả nhiên là sư phụ."
"Học hỏi đi." Tô Tiểu Lạc nói, "Nhanh ăn đi, lát nữa nguội hết bây giờ."
Buổi chiều Ôn Dữ đến đưa tiền cho Tô Tiểu Lạc, anh ấy đột nhiên nói: "Sáng nay có người báo án, phát hiện một thi thể nam giới. Nhưng trên người ông ta không có bất kỳ giấy tờ tùy thân nào, cô rảnh rỗi thì đến xem giúp tôi được không?"
Xác định được danh tính người chết thì mới có thể nhanh chóng phá án.
"Dạo này anh hơi lười biếng đấy." Tô Tiểu Lạc chậc lưỡi, "Quá dựa dẫm vào huyền học của tôi để phá án, đối với trình độ điều tra của anh không có ích đâu."
"Tôi biết, chỉ là gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, nếu cô không tiện thì thôi vậy." Ôn Dữ nói.
"Xem như nể mặt số tiền thưởng hậu hĩnh lần này, tôi sẽ giúp anh." Tô Tiểu Lạc cũng không làm khó anh ấy.
Nghiêm Chỉ đến đồn cảnh sát lấy tài liệu để viết bài, vừa hay gặp Tô Tiểu Lạc, cô ấy vẫy tay: "Tiểu Lạc."
"Chị dâu."
"Ăn cơm chưa? Lát nữa chị mời em đi ăn trưa." Nghiêm Chỉ nhiệt tình nói.
"Chưa ạ." Tô Tiểu Lạc lắc đầu.
"Vậy lát nữa đi cùng nhau nhé." Nghiêm Chỉ mỉm cười.
Tô Tiểu Lạc theo Ôn Dữ đến nhà xác, cô không để Ôn Dữ kéo tấm vải ra, ánh mắt dừng lại trên bóng đen đứng trong góc, khẽ nhíu mày.
Hứa Mạnh Lương đã chết. Toàn thân gã ta ướt sũng, giống như vừa được vớt từ dưới nước lên.
"Chết đuối sao?" Tô Tiểu Lạc hỏi.
"Phải, ông ta được vớt lên từ cống nước thải. Qua kiểm tra, trong cơ thể ông ta có cồn, chắc là do uống rượu. Hiện tại chỉ nắm được những thông tin này, người này trông rất lạ mặt, những người xung quanh đều không quen biết ông ta."
Đây cũng là khó khăn lớn nhất của vụ án.
"Cũng không có ai báo án sao?" Tô Tiểu Lạc tò mò hỏi.
"Không có ai báo án." Ôn Dữ nói. "Cũng có thể là người nhà vẫn chưa phát hiện ra, sao vậy, ngay cả cô cũng không biết thân phận của ông ta sao?"
"Không phải, tôi quen biết ông ta." Tô Tiểu Lạc nói, người này từng lảng vảng gần nhà họ Tô, còn nói chuyện với Tô Vãn. "Ông là bố ruột của Tô Vãn đúng không?"
Ánh mắt Hứa Mạnh Lương đờ đẫn, nhưng không trả lời câu hỏi của Tô Tiểu Lạc.
"Bố ruột của Tô Vãn?" Ôn Dữ kinh ngạc hỏi, "Chẳng phải bố ruột của Tô Vãn là Lý Tân Đào sao?"
Nghe thấy tên Lý Tân Đào, Hứa Mạnh Lương mới có chút phản ứng.
Tô Tiểu Lạc bấm ngón tay tính toán, đại khái đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Bố ruột của Tô Vãn là người đang nằm đây, con gái của Lý Tân Đào là một người khác."
"Cái gì?" Ôn Dữ thực sự không hiểu nổi, chuyện nhận thân của thương nhân kia ồn ào như vậy, báo chí còn đăng tin. ""Nếu cô biết, tại sao không nói?"
"Thấy mà giả mù, mọi việc đều có căn nguyên." Tô Tiểu Lạc nghiêm túc, "Số phận tuy đã được định sẵn, nhưng vẫn sẽ thay đổi do sự lựa chọn của mỗi người, can thiệp quá nhiều cũng sẽ làm rối loạn nhân quả của tôi."
"Hiểu rồi, vậy cô giúp tôi phá án, có làm rối loạn nhân quả của cô không?" Ôn Dữ có chút lo lắng hỏi.
"Không đâu, ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác, chỉ là vấn đề thời gian thôi, ngược lại còn tăng thêm phúc báo cho tôi nữa!" Tô Tiểu Lạc đáp.
"Vậy thì tốt." Ôn Dữ yên tâm gật đầu, "Vậy ông ta là bố ruột của Tô Vãn, sao lại chết chứ?"
Hứa Mạnh Lương không chịu nói gì, nhưng cũng không chịu rời khỏi nhân gian. Hứa Mạnh Lương tuy ngược đãi con cái nhưng cũng không gây ra tội ác tày trời gì, Tô Tiểu Lạc cũng không làm gì được gã.
(bắt cóc con nít rồi ném xuống sông là tội giết người, sao bảo không có tội ác gì tày trời nhỉ? )
Ôn Dữ liền đưa Tô Tiểu Lạc đến bệnh viện, sắc mặt Lý Tân Đào càng tệ hơn, đã chuyển sang màu đen, đại nạn sắp đến rồi.
Tô Vãn đang đút súp cho hắn, thấy Ôn Dữ đến, không khỏi luống cuống tay chân. Súp đổ ra tay, cô ta vội vàng lấy khăn ra lau.
Ôn Dữ bình tĩnh hỏi: "Tô Vãn, cô có thể ra ngoài nói chuyện một lát được không?"
Tô Vãn có chút căng thẳng, hộ lý chăm sóc bệnh tiến lên bưng bát súp từ trong tay cô ta, nói: "Vãn Vãn, cô đi đi, để tôi đút cho ông ấy."
"Cảm ơn." Tô Vãn nhìn Lý Tân Đào nói, "Bố, con đi một lát rồi về."
"Đi đi!" Lý Tân Đào phẩy tay.
Tô Vãn bị gọi ra ngoài, cô ta thấy Tô Tiểu Lạc cũng ở đó, trong lòng lập tức càng thêm căng thẳng.
Tô Tiểu Lạc giỏi xem bói, dường như chuyện gì cô cũng đoán rất chuẩn.
"Tô Vãn, cô biết bố ruột của mình là ai không?" Ôn Dữ đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt dò xét dừng trên gương mặt cô ta, đồng tử cô ta giãn ra, các ngón tay siết chặt thành nắm đấm.
Phản ứng này cho thấy, hình như cô ta biết bố ruột mình đã xảy ra chuyện.
"Tôi không biết anh đang nói gì, bố tôi là Lý Tân Đào, ông ấy còn đang đợi tôi về ăn cơm." Sau thoáng chốc căng thẳng, Tô Vãn đã trở lại bình thường.
"Được, cô không thừa nhận cũng được. Tuy hiện tại Vệ Thành của chúng ta chưa có xét nghiệm ADN, nhưng Tân Thành đã có kỹ thuật đó, cô có thể cung cấp cho tôi một sợi tóc được không?" Ôn Dữ tiếp tục hỏi.
"Tôi có thể từ chối." Tô Vãn nói, "Các anh không có chứng cứ mà cứ nói bừa, tôi còn có thể kiện các anh."
"Tô Vãn, cô cũng hiểu luật đấy chứ." Tô Tiểu Lạc lười biếng nói, "Xem ra cô nghiên cứu không ít nhỉ!"
Tô Vãn cắn môi: "Dù các người có nói gì đi nữa, thì bố tôi vẫn là Lý Tân Đào."
Tô Vãn không chịu cung cấp mẫu vật, Ôn Dữ cũng không thể ép buộc, làm vậy là không hợp lý. Cho dù có làm, pháp luật cũng sẽ không thừa nhận. Nhưng chỉ cần nhìn phản ứng của cô ta, chắc chắn là cô ta biết điều gì đó.