Hôm sau trên đường đi học, Tô Tiểu Lạc gặp Tôn Đằng Phi và Trịnh Thư Ý.
Trịnh Thư Ý: "Sư phụ, Lý Vãn lại đến trường rồi."
Tôn Đằng Phi bĩu môi: "Thật sự chưa thấy ai mặt dày như vậy, còn dám đến trường."
Mèo Mập "meo" một tiếng, Trịnh Thư Ý cúi người bế nó lên. Ba người một mèo đi vào trường, mọi người đều đang bàn tán về chuyện của Lý Vãn.
"Nghe nói con gái của lão thương nhân kia học ở trường mình đấy!"
"Tôi cũng nghe nói rồi, Lý Vãn đúng là xui xẻo, may áo cưới cho người khác rồi!"
"Cũng không biết con gái đó là ai nữa? Bố ruột mà cũng không nhận, thật nhẫn tâm."
"Đúng vậy! Vẫn là Lý Vãn chăm sóc cả tháng trời, cô ta đến hưởng thụ tất cả, đúng là biết tính toán."
"Cao tay thật đấy! Không cần chăm sóc mà vẫn được thừa kế."
"Ai bảo người ta số sướng chứ! Thật tội nghiệp cho Lý Vãn, bị tính kế mà chằng hay biết gì."
Họ ríu rít bàn tán, sắc mặt Trịnh Thư Ý lạnh tanh, Tôn Đằng Phi tức giận nói: "Mấy kẻ tung tin đồn nhảm này kiếp trước chắc chắn là bà tám."
"Meo!" Mèo Mập nhảy xuống khỏi người Trịnh Thư Ý, chạy đến giữa đám con gái kia.
"Ơ, con mèo này ở đâu ra vậy? Mập ú thế, đáng yêu quá!"
Các cô gái đều thích động vật nhỏ dễ thương, không nhịn được ngồi xổm xuống muốn sờ đầu Mèo Mập. Mèo Mập làm sao để bọn họ chạm vào, vòng một vòng rồi lại nhảy về vòng tay Trịnh Thư Ý.
"Cái gì vậy! Là mèo của cô ta à?"
"Kệ nó đi, béo chết đi được."
"Á!" Ngay sau đó, mấy con chim bay đến, từng bãi phân chim rơi xuống đầu bọn họ, bọn họ hét lên thất thanh.
"Là ngươi làm à?" Trịnh Thư Ý không khỏi hỏi.
"Meo!" Mèo Mập ngẩng đầu kêu một tiếng, nó thích mùi hương trên người cô gái này, có một cảm giác rất quen thuộc.
"Làm tốt lắm." Tô Tiểu Lạc cười khen ngợi: "Tối nay thưởng cho ngươi thêm đùi gà."
Trịnh Thư Ý nhìn Mèo Mập, trong lòng cảm thấy ấm áp, ôm nó chặt hơn một chút.
"Đi thôi!" Tô Tiểu Lạc đút hai tay vào túi đi vào trường.
Cách đó không xa, Lý Vãn đang lạnh lùng nhìn bóng lưng họ, siết chặt nắm tay lẩm bẩm: "Đây mới chỉ là bắt đầu, những gì tôi đã mất, tôi sẽ lấy lại tất cả."
Một người khi phát đạt, có lẽ sẽ có rất nhiều người nịnh bợ. Nhưng khi một người gặp nạn, lòng thương hại sẽ khiến người ta quên đi một số chuyện. Ví dụ như những chuyện Lý Vãn đã làm, cùng với sự lan truyền của tin đồn, chiều hướng dư luận trong trường lập tức thay đổi.
Một cô gái đến trước mặt Lý Vãn nói: "Những gì cô bảo tôi truyền ra ngoài tôi đều đã truyền rồi."
Lý Vãn đưa cho cô ta mười tệ, cô gái nhận tiền rồi lập tức rời đi.
Tiền quả nhiên là thứ tốt. Lý Vãn nhếch mép mỉm cười.
*****
Ôn Đình sốt cao liên tục không hạ, nhà họ Ôn đã mời tất cả các bác sĩ có thể mời, nhưng họ đều bó tay.
Ôn Đình sốt đến mức tay chân bủn rủn, đầu óc choáng váng, không phải ngủ thiếp đi thì là nổi nóng. Cả người khó chịu vô cùng, cô ta khóc lóc nói: "Con khó chịu quá, thà chết còn hơn sống như vậy!"
"Đình Đình à! Con đừng nói bậy!" Mẹ Ôn cũng đau lòng không thôi. "Bố nó, ông mau nghĩ cách đi, xem Đình Đình khó chịu kìa."
Bố Ôn cũng sốt ruột lắm chứ!
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài.
Lý Vãn đeo cặp sách đi vào, cô ta hỏi: "Chú Ôn, dì Ôn, Đình Đình sao rồi ạ?"
Từ sau khi Lý Vãn cắt đứt quan hệ với nhà họ Tô, bố mẹ Ôn cũng đã dặn dò Ôn Đình, bảo cô ta ít qua lại với Lý Vãn. Nhưng Ôn Đình còn vì chuyện này mà cãi nhau một trận với họ, nên lúc này nhìn thấy Lý Vãn, dù không vui nhưng mặt ngoài vẫn nói: "Sốt cao hai ngày rồi vẫn không hạ. Bác sĩ mời đến không ít, nhưng không có cách nào cả."
Lý Vãn đột nhiên nói: "Trước đây cháu từng nghe nói, như vậy có thể là do đụng phải thứ không sạch sẽ."
"Hả?" Mẹ Ôn hỏi: "Vậy cháu có cách giải quyết không?"
"Hay là để cháu thử xem sao?" Lý Vãn nói.
"Được, cứ coi như chết đuối vớ được cọc cỏ vậy." Bố Ôn cũng hết cách rồi.
Lý Vãn lấy từ trong cặp sách ra một tờ giấy màu vàng, trên giấy vàng vẽ những ký hiệu kỳ quái, cô ta lấy một bát nước, dùng diêm đốt tờ giấy rồi thả vào nước.
Tro tàn màu đen rơi xuống nước. Cô ta dùng đôi đũa bên cạnh khuấy khuấy.
Mẹ Ôn có chút không chắc chắn nhìn bố Ôn, nhỏ giọng hỏi: "Cái thứ này có thể uống được sao?"
Bố Ôn cũng nhíu mày: "Hay là, tìm thêm hai bác sĩ đến xem sao."
Ôn Đình cố gắng ngồi dậy nói: "Con tin Vãn Vãn, Vãn Vãn bảo con uống, con sẽ uống."
Tình trạng hiện giờ của cô ta, thật sự sống không bằng chết. Nếu vậy, chi bằng thử xem sao.
Lý Vãn: "Cậu tin tôi, không sao đâu."
Ôn Đình bịt mũi uống cạn bát nước bùa, cô ta lau miệng, tâm trạng tốt hơn một chút: "Vãn Vãn, sao cậu lại rảnh rỗi đến thăm tôi vậy?"
"Tôi đến bệnh viện, nghe nói cậu bị ốm nên hơi lo lắng." Lý Vãn nói.
Ôn Đình nắm lấy tay cô ta: "Vãn Vãn, cậu thật tốt."
Sốt của Ôn Đình tuy đã hạ, nhưng cô ta lại chạy vào nhà vệ sinh cả ngày.
Ôn Dữ tìm đến Tô Tiểu Lạc, kể cho cô nghe tình hình của Ôn Đình.
Tô Tiểu Lạc nhướng mày: "Đã khỏi rồi, anh còn tìm tôi làm gì?"
Trong lòng Ôn Dữ luôn có một cảm giác bất an, hỏi: "Tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng."
Tô Tiểu Lạc bĩu môi cười: "Anh cũng không phải quá ngốc, có câu này anh từng nghe chưa? Giải chuông phải do người buộc chuông!"
Ánh mắt Ôn Dữ lạnh đi: "Ý cô là..."
"Chuyện này, nếu không phải người chuyên tu đạo thuật thì làm sao có cách hóa giải. Trừ khi cô ta đã biết trước." Tô Tiểu Lạc khoanh tay, xem ra cô đoán không sai.
Lý Vãn đã gặp được cao nhân rồi.
"Vậy Đình Đình sẽ thế nào?" Ngón tay Ôn Dữ co lại.
"Lý Vãn còn chút lương tâm, người ta có mười năm đại vận, cô ta chỉ mượn nửa năm vận của Ôn Đình." Tô Tiểu Lạc nói. "Nhưng mà, thứ dùng tà môn ngoại đạo để có được, sớm muộn gì cũng phải trả lại, đây cũng là một loại nhân quả."
Lấy vận may của bạn thân mình để mượn, còn gọi là có lương tâm sao? Ôn Dữ cảm thấy đau đầu, đã bảo Ôn Đình tránh xa Lý Vãn rồi mà em ấy cứ không nghe.
"Vậy Đình Đình có gặp hậu quả xấu nào không?"
"Sẽ xui xẻo hơn trước một chút, ví dụ như uống nước bị sặc, đi đường giẫm phải phân chó. Nói thế này nhé! Giống như lúc làm bài kiểm tra, vốn dĩ dựa vào may mắn có thể khoanh trúng đáp án, thì cô ta sẽ né hoàn hảo đáp án đúng." Tô Tiểu Lạc cười đưa ví dụ.
"Vậy... cô có thể hóa giải không?" Ôn Dữ nhíu mày.
"Đây cũng là cơ hội của Ôn Đình, tính cách cô ta không tốt, hy vọng những trắc trở này có thể giúp cô ta kiềm chế bản thân." Tô Tiểu Lạc ra vẻ quan tâm đến cô ta, nhưng lại không chịu thay đổi lại cho cô ta.
Dù sao thời cơ cũng chưa đến. Cô muốn xem xem người kia muốn lợi dụng Lý Vãn làm gì, có thể gây ra sóng gió lớn đến mức nào.
*****
Cùng lúc đó, nhà họ Tô lại xảy ra chuyện.
Tô Bình bị bắt, tội danh là giết hại nữ đồng chí cùng đi chi viện.
Khi nhà họ Tô nghe được tin này, ai nấy đều không dám tin. Tô Chính Quốc và Tô Đông lập tức lên đường đến biên giới, Trình Nhã đêm nào cũng mất ngủ, người cũng tiều tụy đi nhiều.
Ba ngày sau, họ nhận được điện báo của Tô Đông.