"Điện báo của anh Hai nói gì vậy?" Tô Hòa lo lắng hỏi.
"Hiện tại Tô Bình đang bị giam, chưa được gặp mặt, vụ án chưa có tiến triển, em Hai và ông nội ở lại đó chưa về, đừng lo lắng." Sắc mặt Tô Viễn vô cùng nặng nề.
"Em Bảy nhát gan như vậy, sao dám giết người chứ, nó không thể nào giết người được." Tô Hòa nhíu mày nói. "Chắc chắn là bị người ta hãm hại."
"Tiểu Lạc, em có cách nào không?" Tô Viễn theo bản năng hỏi ý kiến Tô Tiểu Lạc.
Tô Tiểu Lạc bấm ngón tay tính toán rồi nói: "Anh ấy sẽ không sao đâu, nhưng mà, có thể sẽ phải chịu chút khổ."
"Tiểu Lạc, em có thể đến xem tình hình của Tô Bình giúp không?" Tô Viễn nói là xem, chứ không phải cứu. Tô Bình không thân thiết với Tô Tiểu Lạc, anh ấy không trông mong Tô Tiểu Lạc có thể cứu được. Nhưng trước mắt, cũng chỉ có Tô Tiểu Lạc.
Tô Tiểu Lạc đang định từ chối, nhưng lại thấy Ôn Dữ đi đến nói: "Chắc mọi người đã biết vụ án của Tô Bình rồi! Tôi nhờ người dò hỏi được một số thông tin."
"Cậu nói đi." Tô Viễn sốt ruột nói.
"Mấy năm nay vẫn luôn có một số tình nguyện viên đến biên giới chi viện, Tô Bình và nữ đồng chí kia cũng đến đó làm giáo viên tình nguyện. Hai người ở nhờ nhà một người dân, tối hôm đó Tô Bình về muộn, thấy cửa phòng nữ đồng chí kia không đóng, khi cậu ấy vào thì bị người ta đánh ngất. Khi tỉnh lại thì nữ đồng chí kia đã chết, còn cậu ấy bị bắt và đưa đến đồn cảnh sát địa phương."
"Đây chẳng phải là bị hãm hại sao?" Tô Hòa sốt sắng hô lên. "Tô Bình chắc chắn không có gan làm vậy."
"Cảnh sát bên đó phát hiện, nữ đồng chí kia không phải là nạn nhân đầu tiên, trước đó đã có một nữ đồng chí khác nhảy xuống giếng tự tử. Mọi người ban đầu đều cho rằng cô ấy không chịu nổi môi trường ở đó nên mới nghĩ quẩn." Ôn Dữ nhìn Tô Tiểu Lạc nói: "Nữ đồng chí kia mất cách đây ba tháng rồi, Tiểu Lạc, tôi mong cô cùng tôi đến đó điều tra chân tướng. Những tình nguyện viên này đều đến đó vì lý tưởng xây dựng Tổ quốc, chúng ta không thể để họ chết oan được."
"Được, tôi đi cùng anh." Tô Tiểu Lạc đồng ý.
"Cảm ơn em, Tiểu Lạc." Tô Viễn và Tô Hoà đều xúc động nói.
"Em đi vì những cô gái mang trong mình ước mơ, chứ không phải vì Tô Bình." Tô Tiểu Lạc thản nhiên nói.
"Cảm ơn cô, nhưng lần này có thể sẽ không có tiền thưởng." Ôn Dữ ngượng ngùng nói: "Nhưng chi phí đi đường sẽ được thanh toán."
"Không sao." Tô Tiểu Lạc hào phóng khoát tay. Đây cũng là việc tích đức, cô không có lý do gì để từ chối. Sau đó Tô Tiểu Lạc lên lầu thu dọn đồ đạc, cùng Ôn Dữ đến ga tàu hỏa.
Trên tàu, Ôn Dữ mua một ít đồ ăn, còn có một chiếc đùi gà luộc cho Tô Tiểu Lạc. Cô nói lời cảm ơn, cũng không khách sáo mà nhận lấy, ăn uống rất vui vẻ. Tháng này lượng người đi tàu không nhiều lắm. Tàu rất vắng, ngay cả chỗ ngồi bên cạnh cũng không có ai.
Tô Tiểu Lạc chiếm hẳn ba chỗ ngồi cũng không ai quản. Suốt dọc đường cô đều nhắm mắt dưỡng thần. Ôn Dữ cũng không đến làm phiền cô.
Đi tàu hỏa phải mất hai ngày một đêm, mỗi lần tàu dừng, cô đều xuống đi dạo một chút cho thoáng khí.
Cô hơi nhớ Phó Thiếu Đình, đi máy bay vẫn nhanh hơn! Hai ngày đi tàu, thật sự hơi mệt.
*****
Đến Mạc Hà, hai người bị lạnh làm cho tỉnh giấc. Vội vàng ngồi dậy mặc áo bông vào, bên ngoài đang có tuyết rơi.
"Bên mình đã ấm lên từ lâu rồi, bên này vậy mà vẫn lạnh như vậy." Ôn Dữ cảm thán nói: "Cô có lạnh không? Tôi còn một chiếc áo khoác quân đội đây."
"Không cần đâu, quần áo tôi mang theo đủ rồi." Tô Tiểu Lạc thích tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn khích ửng hồng.
Cả hai bước xuống tàu, người đến đón vẫn chưa đến. Ôn Dữ lại mua cho cô một cái bánh nướng lớn, nơi này thật sự quá lạnh. Họ đến vội vàng, không ngờ nhiệt độ ở đây lại thấp như vậy.
Gió lạnh xuyên qua lớp lớp áo quần đâm thẳng vào da thịt. Đặc biệt là tay chân, giống như bị bọc trong băng vậy. Tô Tiểu Lạc thở ra một hơi, hơi thở lập tức hóa thành làn khói trắng.
"Ôn Dữ, chỗ này cũng thú vị đấy chứ."
Ôn Dữ nhíu mày, áo bông bọn họ mặc quá mỏng, đợi đến lúc bị cảm lạnh thì không còn thú vị nữa đâu. Anh ấy lấy áo khoác quân đội của mình ra, khoác lên người cô: "Đừng để bị cảm lạnh."
"Vậy còn anh?" Tô Tiểu Lạc hỏi.
"Tôi da dày thịt béo, không sao." Ôn Dữ vừa nói câu này xong, răng đã va lập cập vào nhau.
Tô Tiểu Lạc lấy ra một lá bùa dán lên người anh ấy: "Cái này có thể giúp anh ấm hơn một chút."
Đây là hoả phù, có thể khiến người ta có cảm giác như đang ở trong biển lửa. Không ngờ lại có thể phát huy tác dụng ở đây. Ôn Dữ dán lên người, quả nhiên cảm thấy ấm hơn.
Nhưng lại có chút cảm giác "cháy". Cảm giác này không được dễ chịu cho lắm. Nhưng ở nơi băng tuyết này, cũng coi như xua tan được cái lạnh.
Cây cối ven đường giống như tượng băng vậy, phủ đầy những bông tuyết lấp lánh. Tô Tiểu Lạc chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, nhất thời nhìn đến ngây người.
Sao cây cối lại có thể đóng băng nhỉ?
Đúng lúc này, một thứ kỳ lạ dừng lại trước mặt họ.
"Hai người chính là đồng chí Ôn Dữ và đồng chí Tô Tiểu Lạc phải không? Tôi là người được đồn phái đến đón hai người, tôi tên là Triệu Quảng Thắng, hai người cứ gọi tôi là lão Triệu là được." Lão Triệu cười nói.
Lão Triệu da ngăm đen, trên đầu đội một chiếc mũ lông không biết làm bằng lông gì, che kín mặt, trông rất ấm áp.
"Đây là?" Tô Tiểu Lạc tò mò hỏi.
"Ồ, đây là xe trượt tuyết do ngựa kéo. Bên này đến tận tháng năm mặt đất vẫn toàn là tuyết. Ô tô không tiện lắm, xe trượt tuyết này rất hữu dụng." Lão Triệu vui vẻ giới thiệu.
Lão Triệu bảo họ lên ngồi hai bên tấm đệm da cừu, hành lý để ở giữa. Bên cạnh còn có một ít hàng hóa, họ có thể dựa vào đó.
"Hai người ngồi cho chắc nhé, đừng để bị ngã ra ngoài đấy." Lão Triệu vừa dặn dò, vừa ngồi xuống phía trước xe trượt tuyết.
Ông ta giơ roi lên, hô to một tiếng: "Giá!"
Nghe thấy tiếng hô này, con ngựa liền bước về phía trước. Đợi xe ổn định, lão Triệu lại hô một tiếng "Giá, giá". Con ngựa lập tức chạy như bay.
Tô Tiểu Lạc bật cười: "Con ngựa này cũng nghe lời chú thật đấy."
Lão Triệu nói: "Những con ngựa này đều được huấn luyện rồi, những khẩu lệnh này của tôi nó đều nghe hiểu."
"Ra là vậy, cũng thú vị thật." Tô Tiểu Lạc nổi hứng trẻ con, dọc đường tuyết trắng xóa, trên trời còn có tuyết rơi, cô đưa tay ra đón gió hét to một tiếng.
"Ôn Dữ, anh cũng hét đi." Tô Tiểu Lạc quay sang cười nói với Ôn Dữ.
Ôn Dữ lắc đầu, anh ấy kiên quyết không làm chuyện trẻ con như vậy, nhưng cuối cùng vẫn bị Tô Tiểu Lạc ép hét lên một tiếng.
Tiếng hét này trực tiếp kinh động lũ chim trên cây, khiến chúng bay ra xa.
"Hahaha!" Tô Tiểu Lạc không nhịn được cười phá lên, tiếng cười như chuông bạc, trong trẻo vui tai.
Chẳng mấy chốc, họ đã đến thôn Bắc Hồng ở Mạc Hà. Nơi này càng lạnh hơn, xung quanh toàn là cây cối, nhà cửa cũng khá đơn sơ. Chủ yếu là nhà cấp bốn xây bằng đất.
Khi họ đến nơi đã là bảy giờ tối. Vừa đúng lúc ăn cơm, đồn cảnh sát đã nấu cơm xong, mời họ cùng ăn.
Nơi này rất nghèo, các vụ án hình sự cũng rất ít xảy ra, nên số lượng cảnh sát được điều động cũng không nhiều. Có hai người đã lên núi tuần tra, trong đồn chỉ còn lại hai người.
"Nghi phạm kia hiện đang ở đâu?" Ôn Dữ hỏi.