Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 283

 
Lý Vãn nói xong cũng không rời đi ngay.

Trình Nhã lập tức nắm lấy tay cô ta, cũng có chút tức giận: "Đi, mẹ đi cùng con. Ông nội không cần chuyển ra ngoài, đã là nhà này không chứa chấp chúng ta, vậy chúng ta đi!"

Trình Nhã nói xong liền định bỏ đi.

Tô Tiểu Lạc lên tiếng: "Chờ đã."

Cô nhặt đồ trên đất lên, nói: "Mang theo thứ này rồi đi, chúng tôi không cần."

Mắt Trình Nhã đỏ hoe, thấy không ai níu kéo mình, bà ta cầm đồ lên rồi bỏ đi không ngoảnh đầu lại.

"Chúng ta có phải hơi quá đáng với mẹ không?" Nghiêm Chỉ có chút lo lắng hỏi.

"Đúng vậy, mẹ thật sự đi theo Lý Vãn rồi sao?" Vương Thiến nhíu mày.

"Đi thì đi, không biết phân biệt phải trái. Cháu gái còn đang nằm trong lồng kính, con dâu cũng đang ở cữ. Đã lớn tuổi rồi, còn giở tính trẻ con." Tô Tuyết Bình không vui nói.

Vì một đứa con nuôi vong ân bội nghĩa mà làm tổn thương người nhà, còn không bằng bà già này!

Tô Chính Quốc đến bệnh viện, nhìn thấy chị gái mình không khỏi hỏi: "Sức khỏe chị không tốt, sao cũng đến đây?"

Ông cố tình không dám nói chuyện này cho chị cả biết, không ngờ bà vẫn biết được.

"Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, em cũng không nói với chị một tiếng, sao, chê chị già rồi vô dụng à?" Tô Tuyết Bình không hề quanh co, tính cách bà vốn vậy, có gì nói nấy, cũng không giấu giếm.

Tô Chính Quốc bất đắc dĩ nói: "Mấy đứa nghe bà cô nói kìa, có giống người lớn nói không?"

Mọi người không nhịn được bật cười, cũng chỉ có ông cụ mới trị được bà cô.

Tô Tuyết Bình cười nói: "Đứa cháu gái này em nhặt được ở đâu vậy, giống Tĩnh Thư y đúc, thật đáng yêu. Em cũng không nói cho chị biết để chị đến nhận người thân với Tiểu Cửu nhà mình."

Tô Chính Quốc thở dài: "Chẳng phải chưa đến lúc sao?"

Tô Chính Quốc biết trong lòng Tô Tiểu Lạc vẫn còn khúc mắc, con bé không chịu nhận Trình Nhã, cũng không chịu nói cho những người khác trong nhà biết, chắc chắn là có lý do của mình.

"Ông cậu ơi, cháu nghe nói ông muốn tìm nhà để chuyển ra ngoài ở, không biết có cần trang trí không ạ?" Trần Bác Hiên đột nhiên lên tiếng.

"Trang trí gì?" Tô Chính Quốc không hiểu, "Đến lúc đó dán ít giấy báo cũ lên tường là được rồi, người nhà mợ Cả cháu biết đóng đồ gỗ, đóng mấy bộ bàn ghế là chuyện đơn giản."


"Cháu gặp một người bạn học, cậu ấy đang làm về mảng này, cũng khá vất vả. Nên cháu nghĩ hay là cậu giúp cậu ấy, tiền cháu trả." Trần Bác Hiên là một đứa trẻ có tình có nghĩa, lúc trước anh chơi thân với người bạn học đó nhất. Bây giờ cậu ấy gặp khó khăn, có thể giúp được gì thì giúp. Thêm nữa cậu ấy sĩ diện, không tiện giúp đỡ trực tiếp.

"Tiền này sao để cháu trả được, chẳng phải chỉ là giúp đỡ thôi sao." Tô Chính Quốc cười nói, "Cháu cứ bảo cậu ấy liên lạc với Tiểu Cửu, Tiểu Cửu muốn trang trí thế nào thì trang trí."

Căn nhà này là Tô Chính Quốc cố ý xin cho Tiểu Cửu, lúc Tiểu Cửu ở nhà không vui thì đến căn nhà nhỏ này, không cần phải chịu đựng ai cả.

Người nhà họ Tô đều ngầm đồng ý với hành động này, không ai oán trách, bởi vì Tiểu Cửu xứng đáng.

*****

Buổi chiều Trần Bác Hiên đưa Tô Tiểu Lạc đi gặp bạn học của mình. Sau khi giới thiệu lẫn nhau, mới biết người bạn học này tên là Tôn Gia Hòa.

Tô Tiểu Lạc vừa nhìn thấy tướng mạo của anh ta, lông mày không khỏi nhíu lại. Người bạn học này của Trần Bác Hiên, sau lưng đang mang một mạng người.

Sau khi bàn bạc xong xuôi, Tôn Gia Hòa vào nhà đo đạc.

"Anh họ, người bạn học này của anh có phải đang yêu đương không?" Tô Tiểu Lạc thuận miệng hỏi.

"Phải." Trần Bác Hiên nói đến chuyện này, sắc mặt có chút không tự nhiên.

"Anh cũng thích cô gái đó?" Tô Tiểu Lạc lại hỏi.

"Con bé này nói linh tinh gì đấy?" Trần Bác Hiên có chút ngượng ngùng. "Đó đều là chuyện quá khứ rồi, bây giờ hai người họ đã kết hôn, em đừng nói lung tung."

"Kết hôn?" Tô Tiểu Lạc nhìn về phía đó, không khỏi nhướng mày. "Vậy anh giúp anh ta, thật ra là để giúp cô gái đó đúng không?"

"Em đừng nói lung tung nữa, gây ra hiểu lầm thì không hay đâu." Trần Bác Hiên hạ giọng nói, "Gia Hòa tính tình không tốt lắm, nhưng người vẫn rất tốt."

Từ khi hai người họ đến với nhau, Trần Bác Hiên đã không còn gặp lại cô gái đó nữa.

"Vậy tại sao chị ấy lại chọn anh ta mà không chọn anh?" Tô Tiểu Lạc hỏi dồn dập.

"Bởi vì, có lẽ là do duyên phận chưa tới." Trần Bác Hiên có chút tiếc nuối nói, "Nhưng mà, chỉ cần nhìn thấy cô ấy hạnh phúc, anh cũng rất vui mừng cho cô ấy."

"Thật sự hạnh phúc sao?" Tô Tiểu Lạc ẩn ý hỏi.

Đúng lúc này Tôn Gia Hòa từ trong nhà đi ra, cười nói: "Tôi đã đo xong rồi, ngày mai tôi mua vật liệu xong sẽ bắt đầu thi công."

Tô Tiểu Lạc chống cằm nói: "Anh Gia Hòa, nghe nói chị dâu nấu ăn rất ngon, không biết chúng ta có cơ hội được ăn không ạ?"

Sắc mặt Tôn Gia Hòa thay đổi, vội nói: "Cô ấy sức khỏe không tốt, không nấu ăn được."

"Sức khỏe không tốt? Đã đi khám chưa? Có nghiêm trọng không?" Trần Bác Hiên lo lắng hỏi, rõ ràng rất quan tâm.

Sắc mặt Tôn Gia Hòa càng không được tốt: "Ừm, không có gì nghiêm trọng, vậy tôi xin phép đi trước."

"Người ta đã đi xa rồi." Tô Tiểu Lạc nhặt một viên đá nhỏ ném xuống ao.

"Thật ra từ khi hai người họ đến với nhau, anh đã không còn suy nghĩ gì về Hân Hân nữa. Nhưng họ rời khỏi Tân Thành, đến Vệ Thành, liền bặt vô âm tín." Trần Bác Hiên thở dài, "Có lẽ là anh suy nghĩ nhiều rồi, anh luôn cảm thấy họ đang trốn tránh anh."

"Chúng ta đến đồn cảnh sát một chuyến đi!" Tô Tiểu Lạc duỗi người quyết định.

"Đến đồn cảnh sát làm gì?" Trần Bác Hiên lo lắng hỏi.

"Chúng ta đi tố cáo anh ta kinh doanh trái phép, đến lúc đó để anh ta ngồi tù, Hân Hân kia sẽ là của anh." Tô Tiểu Lạc cố ý trêu chọc anh họ.

"Em đừng làm vậy! Quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm, anh không thể làm chuyện này." Trần Bác Hiên liên tục xua tay.

"Trêu anh thôi." Tô Tiểu Lạc kéo cổ tay anh ấy nói, "Đi thôi, chị ấy đang đợi anh."

Trần Bác Hiên không biết ai đang đợi mình, chỉ có thể đi theo Tô Tiểu Lạc đến đồn cảnh sát. Ôn Dữ đang đau đầu vì chuyện mấy bộ hài cốt đó, nhìn thấy Tô Tiểu Lạc, lông mày lập tức giãn ra.

"Sao cô lại đến đây?"

"Có phải có một thi thể nữ không?" Tô Tiểu Lạc đi thẳng vào vấn đề hỏi.

"Ừm, đúng là có một thi thể. Thi thể nữ này đã bắt đầu phân hủy, chắc là đã hơn ba tháng." Ôn Dữ nói, "Sao vậy, cô có manh mối sao?"

"Đúng vậy." Tô Tiểu Lạc gật đầu, liếc nhìn Trần Bác Hiên. Không biết vì sao, mắt phải của Trần Bác Hiên cứ giật liên hồi, càng đi vào trong lòng càng hoảng sợ.

"Tiểu Cửu, em dẫn anh đi đâu vậy?"

"Nhà xác." Tô Tiểu Lạc thản nhiên đáp.

Lòng Trần Bác Hiên thắt lại, tay khẽ siết chặt, cười khổ hỏi: "Em dẫn anh đến nhà xác làm gì? Anh không quen ai ở Vệ Thành cả."

Trần Bác Hiên quay người định đi, Tô Tiểu Lạc nắm lấy cổ tay anh ấy nói: "Anh không tò mò sao, tại sao chị ấy lại biến mất như vậy? Câu trả lời ở bên trong, anh đi hay không, tùy anh."

Môi Trần Bác Hiên run rẩy, nửa ngày không nói nên lời, cả người như bị điện giật.

Hân Hân...

Bình Luận (0)
Comment