Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 284

 
Trần Bác Hiên đứng yên tại chỗ, ánh mắt dừng lại ở thi thể được phủ bởi tấm vải trắng. Tay anh ấy buông thõng xuống, làn da của thi thể đã bị ngâm nước đến sưng phồng.

Chiếc vòng trên cổ tay người chết thu hút sự chú ý của anh ấy.

Trần Bác Hiên hoàn toàn bàng hoàng: "Sao có thể… Sao lại thế được?”

“Không thể nào, không thể nào.”

Đôi mắt của Trần Bác Hiên đỏ hoe, bước lên phía trước giật tấm vải trắng ra. Gương mặt của thi thể đã biến dạng không thể nhận ra. Anh ấy nghẹn ngào hỏi: "Ai làm chuyện này? Là ai làm?”

Tô Tiểu Lạc đứng ngoài cửa, nói: "Ôn Dữ, anh có thể sắp xếp bắt người rồi.”

Dưới sự dẫn dắt của Tô Tiểu Lạc, Trần Bác Hiên cuối cùng cũng kể ra thông tin về người tên Trình Hân Hân.

Cả hai từng là bạn học chung trường đại học. Trần Bác Hiên và Tôn Gia Hòa đã cứu Trình Hân Hân khi cô ấy bị bắt nạt. Trần Bác Hiên đuổi theo kẻ xấu, còn Tôn Gia Hòa đưa Hân Hân đến bệnh viện.

Sau khi Trình Hân Hân xuất viện, cô ấy đã ở bên Tôn Gia Hòa.

Trần Bác Hiên cũng yêu thích cô gái nhỏ dịu dàng luôn nở nụ cười này, nhưng vì Tôn Gia Hòa là anh em tốt của anh, anh đành chôn chặt tình cảm trong lòng.

Sau khi tốt nghiệp, Tôn Gia Hòa đưa Trình Hân Hân về Vệ Thành, từ đó cắt đứt liên lạc. Nếu không phải hôm trước tình cờ gặp lại gần bệnh viện, họ có lẽ đã không bao giờ gặp lại nhau.

“Vì sao cậu ta lại lừa anh? Vì sao?” Trần Bác Hiên phẫn nộ nói.

Khi bà Tô Tuyết Bình nghe tin cháu trai mình vào viện, bà lập tức hốt hoảng chạy đến.

Tô Chính Quốc hỏi: "Không có vấn đề gì nghiêm trọng chứ?”

Tô Tiểu Lạc bình thản đáp: "Chỉ là một chút phiền phức nhỏ thôi ạ.”

“Phiền phức gì? Bác Hiên không thể giết người được!” Tô Tuyết Bình lo lắng nói.

“Bà cô , bà yên tâm, không ai nói anh họ giết người cả. Chỉ là một món nợ tình thôi.” Tô Tiểu Lạc mỉm cười.

“Nợ tình? Liên quan đến cô gái đã chết sao? Ôi trời, xui xẻo quá, nói gở quá!” Tô Tuyết Bình hoảng hốt, liên tục lẩm bẩm.

Cuối cùng, Tôn Gia Hòa bị bắt. Anh ta thẳng thắn thừa nhận hành vi giết hại Trình Hân Hân.

Trần Bác Hiên tiến lên một bước túm chặt cổ áo anh ta, giận dữ hỏi: "Tại sao cậu giết cô ấy? Cô ấy yêu cậu đến thế cơ mà!”


Tôn Gia Hòa nhìn anh ấy, nói: "Trần Bác Hiên, chắc cậu mãn nguyện lắm nhỉ? Cướp mất người phụ nữ của tôi cơ mà.”

“Cậu nói láo!” Trần Bác Hiên tức giận đến mức muốn đánh anh ta. “Cậu sao có thể sỉ nhục Hân Hân như vậy?”

“Tách họ ra!” Ôn Dữ ra lệnh. Các đồng nghiệp lập tức tiến lên, kéo hai người ra.

Tôn Gia Hòa cười lạnh: "Hân Hân… Nghe cậu gọi tên cô ấy thân thiết chưa kìa! Sau lưng tôi, hai người đã làm những chuyện gì trong lòng cậu biết rõ.”

“Tôi không biết!” Trần Bác Hiên hét lên, “Hân Hân yêu cậu đến mức vì cậu mà bỏ quê hương đến Vệ Thành sống. Sao cậu có thể nghĩ oan cho cô ấy như thế?”

“Hừ, tôi nhiều lần thấy hai người lén lút. Cô ấy đến Vệ Thành là vì cô ấy thấy cắn rứt lương tâm. Chính miệng cô ấy đã thừa nhận, người cô ấy yêu là cậu!” Tôn Gia Hòa cười khẩy. “Cô ấy không nên lừa tôi!”

“Không phải vậy.” Trần Bác Hiên lắc đầu, nghẹn ngào khóc. “Chỉ vì điều này mà cậu giết cô ấy? Cậu còn là người không?”

Trần Bác Hiên hoàn toàn sụp đổ. Đây là lần đầu tiên trong đời anh thích một cô gái, vậy mà cô ấy lại phải bỏ mạng vì mình. Anh ngồi sụp xuống đất, ôm đầu khóc nức nở.

Tô Tuyết Bình nhìn cháu trai, đau lòng không chịu nổi. Ngay cả Tô Chính Quốc cũng không khỏi xót xa.

Tôn Gia Hòa thấy anh ấy như vậy, lại bật cười lớn: "Đau lòng hả? Tôi không có được cô ấy, thì ai cũng đừng hòng có được.”

Trần Bác Hiên ngồi bệt xuống đất, ôm đầu khóc nức nở: “Tại sao… tại sao chứ? Nếu lúc đó tôi giữ cô ấy lại một chút, có phải tất cả chuyện này đã không xảy ra không?”

Tô Tiểu Lạc vỗ nhẹ vai anh ấy, giọng đầy trầm tư: "Có những chuyện là số phận đã an bài, anh họ… Chị ấy còn có điều muốn nói với anh.”

“Cái gì?” Trần Bác Hiên vẫn chưa kịp phản ứng.

Bỗng nhiên, mọi thứ xung quanh thay đổi.

Bên trong một căn phòng cũ kỹ, ánh đèn leo lét chiếu rọi bóng tối.

Trình Hân Hân ngồi co ro bên góc bàn, cặm cụi khâu đế giày. Ngón tay cô quấn băng gạc, nhưng mũi kim vẫn đâm xuyên qua da thịt khiến cô nhói đau. Cô đưa tay lên miệng hút vết máu rỉ ra, khẽ thở dài.

Mua một đôi giày mới đắt đỏ quá…

Từ Tân Thành đến Vệ Thành, hai người vốn dĩ đã có công việc ổn định. Nhưng vì mâu thuẫn với quản lý trong nhà máy, cả cô và Tôn Gia Hoà đều bị đuổi việc.

Kể từ đó, cuộc sống ngày càng trở nên khốn khó.

Trình Hân Hân không phải người Vệ Thành, không có mối quan hệ hay người quen giúp đỡ. Tìm được công việc mới ở đây chẳng khác nào hái sao trên trời.

Ngoài cửa vang lên tiếng động. Cô vội đứng dậy múc một chén canh, đặt thêm một cái bánh bao lên bàn, chờ Tôn Gia Hoà trở về.

Hôm nay anh ta vẫn không kiếm được tiền, còn bị sỉ nhục không ít. Không nói một lời, anh ta cầm bát canh uống cạn, không khí trong phòng nặng nề đến mức khó thở.

Ăn xong, Tôn Gia Hoà rửa sơ bát đũa, rồi nằm vật ra giường nhắm mắt ngủ.

Trình Hân Hân do dự một lúc mới lên tiếng: "Gia Hoà, hay là… chúng ta quay về Tân Thành đi?”

Tôn Gia Hoà lập tức bật dậy, gằn giọng: "Em có ý gì? Chê anh vô dụng à? Hay là em muốn về để tìm cậu ta? Nếu vậy thì đi đi!”

Trình Hân Hân sững sờ, vành mắt đỏ hoe: "Gia Hoà, anh lúc nào cũng nghi ngờ em với Bác Hiên. Em đã nói bao nhiêu lần rồi, cậu ấy là em trai em!”

“Ha! Cô họ Trình, cậu ta họ Trần. Cô nghĩ tôi ngu chắc?” Tôn Gia Hoà cười khẩy, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận và mệt mỏi.

Trình Hân Hân lắc đầu, không muốn tranh cãi thêm.

“Phải, tôi không có bản lĩnh, tôi nghèo, tôi không bằng cậu ta, đúng không?” Cơn giận trong lòng Tôn Gia Hoà bùng lên. Anh ta lao tới giật phắt chiếc giày cô đang khâu, ném mạnh xuống đất rồi giẫm nát.

“Có kim, có kim đấy!” Trình Hân Hân hốt hoảng kêu lên.

Nhưng Tôn Gia Hoa không quan tâm.

"Nghe rõ đây, Trình Hân Hân! Cô là vợ tôi, cô không có quyền nghĩ đến thằng đàn ông khác, hiểu chưa?” Anh ta gằn giọng, túm chặt lấy tay cô.

Ánh đèn dầu leo lắt phản chiếu gương mặt méo mó, dữ tợn của Tôn Gia Hoà.

Trình Hân Hân bỗng thấy sợ.

“Cái ánh mắt đó là sao? Cô ghê tởm tôi à?” Anh ta quát lớn.

Cô nhìn anh ta, tràn đầy thất vọng: "Gia Hoà… anh không còn là người đàn ông đã từng cứu em năm đó nữa. Anh thay đổi rồi. Anh cố chấp, anh ích kỷ, anh không còn biết lý lẽ. Em hối hận rồi… Em không nên rời xa gia đình, rời xa bạn bè để đến đây với anh.”

Tôn Gia Hoà siết chặt cổ áo cô, gằn từng chữ: "Cuối cùng cô cũng nói thật rồi. Cô hối hận vì bỏ lại gia đình… hay là vì bỏ lại Trần Bác Hiên?”

Trình Hân Hân bật cười cay đắng: "Đúng vậy, cứ cho là như anh nghĩ đi! Tôi nhớ cậu ấy muốn chết! Tôi hối hận vô cùng, rằng tại sao tôi lại chọn anh mà không phải cậu ấy! Anh hài lòng chưa?”

Câu nói như nhát dao đâm thẳng vào lòng Tôn Gia Hoà. Gân xanh trên trán anh ta giật giật, đôi mắt ánh lên tia điên cuồng.

“Cô nói dối… cô nói dối…”

Trong cơn giận dữ, anh ta bóp chặt cổ cô. Trình Hân Hân cố gắng giãy giụa, khuôn mặt đỏ bừng, giọng đứt quãng: "Chúng ta… chia tay đi… Tôi phải về Tân Thành…”

“Không! Không được!” Tôn Gia Hoà hét lên.

Anh ta siết chặt hơn: "Cô có biết ai mới là người đã cứu cô năm đó không?”

Trình Hân Hân mở to mắt, mơ hồ lắc đầu.

“Là Trần Bác Hiên! Chính cậu ta đã tóm được kẻ bắt cóc, còn tôi chỉ là người đưa cô đến bệnh viện mà thôi!” Tôn Gia Hoà cười điên dại. "Hân Hân, tôi yêu cô biết bao! Cô không thể bỏ tôi! Cô không được rời xa tôi!”

Đến khi anh ta tỉnh táo lại, Trình Hân Hân đã không còn hơi thở.

Trong bóng đêm, anh ta cuống cuồng nhét thi thể cô vào bao tải, lặng lẽ mang ra bờ sông…

*****

“Bác Hiên… em xin lỗi…”

Trần Bác Hiên lặng người, bên tai văng vẳng giọng nói dịu dàng của cô.

Nước mắt anh lặng lẽ rơi.

Bình Luận (0)
Comment