Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 296

 
Hứa Vân Kiệt đột nhiên ngã xuống sàn.

Những người trong đồn cảnh sát vội vàng đưa cậu ta đến bệnh viện. Bác sĩ chẩn đoán rằng do thời gian dài không ăn uống, cậu ta đã bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng.

Bệnh viện nhanh chóng truyền dịch dinh dưỡng cho Hứa Vân Kiệt. Chủ nhiệm Trần kéo Ôn Dữ ra một góc, nói nhỏ: "Bệnh nhân này đã đến giai đoạn cuối cùng rồi, có lẽ chẳng còn sống được bao lâu nữa.”

Ôn Dữ khẽ gật đầu, tiễn bác sĩ rời đi.

Thời Xuân Mai đứng bên cửa sổ không ngừng cầu nguyện. Dáng vẻ của bà ta vừa đáng thương vừa đáng ghét, trông thật hèn mọn và tuyệt vọng.

Nghiêm Chỉ nhận ra biểu cảm khác lạ của Ôn Dữ, tò mò hỏi: "Bác sĩ nói gì với anh vậy ?”

Ôn Dữ: "Con trai bà ta có lẽ không sống được bao lâu nữa.”

Nghiêm Chỉ sững sờ, ánh mắt dừng lại trên người Thời Xuân Mai. Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng cô ấy.

Tô Tiểu Lạc trầm ngâm nói: "Từ lúc sinh ra, Hứa Vân Kiệt đã phải gánh chịu tội nghiệt của bố mẹ mình. Suốt bao năm qua, cậu ta luôn phải chịu đựng nỗi đau do bệnh tật. Việc cậu ta đẩy chị dâu Cả xuống, thực ra là vì muốn bảo vệ họ.”

“Người được gọi là con người chính là nhờ khả năng phân biệt đúng sai. Nếu chỉ biết tiếp tay cho kẻ ác, mù quáng tổn thương người khác, thì có khác gì loài thú?” Nghiêm Chỉ cau mày.

“Một bi kịch gia đình thường bắt đầu từ một suy nghĩ sai lầm. Một bước sai sẽ dẫn đến bước thứ hai sai. Nếu cứ mù quáng mà tiến tới, thì chỉ có thể rơi vào vực sâu không đáy.” Tô Tiểu Lạc bình thản nói.

Đây chính là hiện thực.

Thời Xuân Mai không tìm được cách xoay tiền, lời bác sĩ nói như búa bổ vào lòng bà ta.

Bà ta mượn Ôn Dữ một đồng, đến quán ăn nhà nước mua một chiếc bánh bao thịt cho con trai.

Khi Hứa Vân Kiệt tỉnh lại, bà ta vội vàng đưa bánh đến trước mặt con trai, nói: "Kiệt Kiệt, ăn cái bánh bao này đi con.”

Hứa Vân Kiệt bẻ đôi chiếc bánh, đưa một nửa cho Thời Xuân Mai: "Mẹ, mẹ cũng ăn đi.”


“Mẹ không đói, con ăn đi.” Thời Xuân Mai nhìn con trai. Nó là đứa con bà mang đến thế giới này, vậy mà chưa từng được sống một ngày yên ổn.

Bà chỉ có hai đứa con. Lý Vãn là con gái lớn, nhưng vì là con gái nên không được Hứa Mạnh Lương yêu quý. Cả bà cũng thường xuyên bị đánh đập. Sau đó, bà mang thai Hứa Vân Kiệt.

Bên ngoài người ta đều nói bà lười biếng, việc gì cũng để con gái làm.

Nhưng Lý Vãn còn nhỏ, bà cũng không nỡ để con gái phải làm việc. Thế nhưng, sức khỏe của bà lại có vấn đề, tử cung bị tổn thương, mỗi lần làm việc nặng là xuất huyết. Bác sĩ yêu cầu bà nằm nghỉ hoàn toàn, không được động tay làm gì.

Mọi người đều đoán rằng lần này bà mang thai con trai, vì trên mặt bà xuất hiện nhiều tàn nhang. Hứa Mạnh Lương ngày nào cũng vay tiền để mua đồ ăn ngon cho bà. Bà tăng cân thấy rõ, nhưng khi sinh, đứa bé lại không nặng ký như mong đợi.

Hứa Mạnh Lương mắng bà ăn nhiều như vậy mà không làm được tích sự gì. Nhưng may mắn là đứa bé là con trai, dù thường xuyên đau ốm nhưng ít nhất cũng là niềm hy vọng của ông ta.

Sau đó Hứa Mạnh Lương làm chuyện đó: dìm chết một bé gái. Những năm qua bà luôn tự an ủi mình rằng, bà chỉ muốn bảo vệ chồng mà thôi.

Thế nhưng, giờ đây báo ứng cứ liên tiếp xảy đến.

Chồng bà chết thảm, con trai sắp lìa đời, còn phải đối mặt với khoản bồi thường khổng lồ. Bà còn gì để hy vọng nữa?

Con gái thì không nhận bà, ghét bà, thậm chí mong bà chết đi. Vì vậy Thời Xuân Mai nhân lúc cảnh sát sơ ý, kéo Hứa Vân Kiệt lên sân thượng.

Khi người ta phát hiện ra, hai mẹ con đã đứng trên mép lan can tầng thượng.

Ôn Dữ cau mày hét lên: "Thời Xuân Mai, bà nghĩ rằng chết là có thể giải quyết được mọi chuyện sao?”

Tô Tiểu Lạc bước tới, tìm một chỗ ngồi xuống, khoanh tay lại tốt bụng nhắc nhở: "Tầng này chỉ cao ba tầng, nếu nhảy xuống, gặp may thì chết ngay. Còn nếu không may, chỉ bị liệt nằm trên giường sống dở chết dở thôi. Bà nghĩ xem, giữa hai người, ai sẽ là người may mắn hơn đây?”

“Con ơi! Là mẹ có lỗi với con. Không thể mang con đến thế giới này một cách khỏe mạnh. Là mẹ có lỗi với con!” Thời Xuân Mai lặp đi lặp lại. “Kiếp sau, chúng ta sẽ sống hạnh phúc với nhau nhé.”

“Nếu tự tử, bà sẽ mãi mãi rơi vào cảnh giới súc sinh, đời đời kiếp kiếp bị giết hại. Bà thật biết cách hại con trai mình đấy!” Tô Tiểu Lạc mỉm cười, giọng đầy trào phúng.

“Mẹ, con không muốn chết. Mẹ, con không muốn!” Hứa Vân Kiệt dù chịu đựng bệnh tật bao lâu nay, vẫn khao khát được sống hơn bất kỳ ai.

“Câm miệng!” Thời Xuân Mai run sợ, chuyển sự phẫn nộ sang Tô Tiểu Lạc. “Cô! Cô vì sao cứ muốn đối đầu với mẹ con tôi?”

“Tôi sao?” Tô Tiểu Lạc giả vờ ngây thơ. “Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở bà thôi mà.”

Đám đông bắt đầu tụ tập phía dưới, nhìn lên sân thượng xem chuyện gì xảy ra.

Tô Tiểu Lạc liếc mắt, nhìn thấy Lý Vãn đang rón rén trốn ở góc cầu thang dẫn lên sân thượng. Không biết giờ này cô ta đang nghĩ gì.

Bắt gặp ánh mắt của Tô Tiểu Lạc, Lý Vãn giật mình lùi lại. Tim cô ta đập loạn xạ, Tô Tiểu Lạc gian trá như vậy, liệu có phải đã phát hiện ra điều gì rồi không?

Lý Vãn không dám nán lại lâu, vội vàng quay về phòng bệnh.

Trình Nhã bưng hộp cơm quay lại, thấy Lý Vãn thở hổn hển, không khỏi hỏi: "con vừa đi đâu vậy?”

Lý Vãn ấp úng nói: “À… Con đi vệ sinh một lát.”

“Vừa nãy mẹ thấy bên ngoài ồn ào lắm, có chuyện gì xảy ra à?” Trình Nhã vừa nói vừa sắp xếp lại hộp cơm.

“Không biết.” Lý Vãn không muốn nói nhiều, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt ra bên ngoài. Chỉ cần Thời Xuân Mai và Hứa Vân Kiệt nhảy xuống từ sân thượng, cô ta thật sự có thể bắt đầu một cuộc sống mới.

Nhưng điều khiến cô ta thất vọng là bên ngoài vẫn yên ắng.

Người đó đã nói sẽ giúp cô ta xử lý Hứa Vân Kiệt, vậy tại sao nó vẫn còn sống yên ổn?

“Vãn Vãn?” Trình Nhã gọi thêm một tiếng.

“Hả?” Lý Vãn giật mình hoàn hồn.

“Con đang nghĩ gì vậy?” Trình Nhã khẽ chạm vào trán cô ta, đẩy hộp cơm tới. “Mau ăn đi, đừng để nguội.”

“Vâng, con cảm ơn.”

Lý Vãn cầm lấy hộp cơm, ánh mắt vô tình lướt ra ngoài, đúng lúc thấy Thời Xuân Mai và Hứa Vân Kiệt được cứu, chậm rãi bước qua hành lang.

Cô ta siết chặt nắm tay, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, đầy căm hận.

“Rắc!” Chiếc thìa trong tay cô ta gãy đôi. Một vết cắt sắc bén rạch qua đầu ngón tay, máu đỏ thẫm nhỏ xuống.

Trình Nhã giật mình, vội vàng gọi y tá đến giúp cô ta băng bó.

Sau khi vết thương được xử lý, y tá rời đi. Lý Vãn vô tình nhìn thấy một phần bệnh án trong túi xách Trình Nhã lộ ra một góc. Cô ta như bị ai điều khiển, đưa tay rút ra xem.

Nhìn dòng chữ trên tờ giấy, cô ta chết lặng: Tử cung bị tổn thương nghiêm trọng, không thể hồi phục. Khả năng cao không thể mang thai. Nếu có thai, nguy cơ sảy thai hoặc sinh non rất lớn.

Cô ta siết chặt bệnh án, hơi thở rối loạn.

Tại sao? Tại sao lại như vậy?

Sự phẫn uất dâng trào, cô ta phun ra một ngụm máu, ngất lịm trên giường.

*****

Trong căn phòng tối tăm, một ông lão đưa bàn tay khô gầy lên, gân xanh nổi cộm. Ông ta ho sặc sụa, cũng phun ra một búng máu. Quỳ rạp trên mặt đất một hồi lâu, mới dần lấy lại hơi thở.

Giọng nói già nua vang lên đầy giận dữ: "Vô dụng! Đồ bỏ đi! Gỗ mục không thể khắc!”

Ông ta lấy từ trong tay áo ra một bình sứ, đổ ra vài viên thuốc rồi nuốt xuống. Sau đó ngồi xếp bằng trên sàn, nhắm mắt điều tức.

Thời gian trôi qua thật lâu, cuối cùng ông ta mở mắt, lạnh lùng thốt lên: "Có vẻ như nhà họ Tô đã xuất hiện một kẻ khó lường.”

“Lý Vãn… Đúng là phế vật.”

Bình Luận (0)
Comment