Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 297

 
Trở về phòng bệnh, Trình Nhã thấy Lý Vãn ngất lịm, tay nắm chặt tờ giấy chẩn đoán. Bà ta hốt hoảng gọi bác sĩ đến cấp cứu.

Lý Vãn tỉnh lại, nằm im thin thít trên giường, mắt đỏ hoe nhưng không rơi một giọt nước mắt nào. Cô ta biết số phận mình long đong, nhưng không ngờ lại nghiệt ngã đến thế.

"Vãn Vãn, con đừng làm mẹ sợ." Trình Nhã đau lòng vô cùng, bà ta vỗ về Lý Vãn: "Y học ngày càng tiến bộ, bây giờ chưa có cách chữa không có nghĩa là sau này cũng bó tay. Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ giúp con."

Lý Vãn nắm chặt tay bà ta, ánh mắt đầy khẩn cầu: "Mẹ, dù có chuyện gì xảy ra, mẹ cũng sẽ không bỏ con đúng không? Kể cả con có làm sai, mẹ cũng sẽ tha thứ cho con, đúng không mẹ?"

Trình Nhã vu.ốt ve mái tóc Lý Vãn, dịu dàng nói: "Đúng rồi, mẹ luôn ở bên con."

Lý Vãn ôm chầm lấy Trình Nhã, bật khóc nức nở.

Nhất định, nhất định không thể để mẹ biết chuyện này.

Lợi dụng lúc Trình Nhã ra ngoài, Lý Vãn lén đến phòng bệnh của Hứa Vân Kiệt. Xung quanh có người canh giữ, Thời Xuân Mai thấy Lý Vãn liền nhờ nữ cảnh sát đi cùng bà ta vào nhà vệ sinh.

Ra đến ngoài, nữ cảnh sát gặp người quen nên để Thời Xuân Mai tự đi vào.

Trong nhà vệ sinh chỉ còn hai người, Thời Xuân Mai hạ giọng nói: "Em trai con cần bốn nghìn tệ để bồi thường, trước đó mẹ đưa một nghìn rồi, giờ còn thiếu ba nghìn. Mẹ thật sự không còn cách nào khác, Vãn Vãn, con giúp mẹ với. Mẹ đảm bảo sau chuyện này sẽ không bao giờ làm phiền con nữa."

"Tôi đưa cho bà." Lý Vãn thản nhiên đồng ý, trước đây cô ta từng giúp Ngụy Anh Kiệt quản lý tài sản nên có đủ tiền. Giọng lạnh lùng mà nói tiếp: "Từ nay về sau, tôi không muốn dính dáng gì đến bà nữa, bà làm được không?"

"Được, được." Thời Xuân Mai vội vàng gật đầu: "Mẹ hứa với con."

"Ngày kia tôi xuất viện." Lý Vãn nói: "Lúc đó tôi sẽ đến tìm bà."

Thời Xuân Mai cảm thấy trong lòng đã có quyết định. Bà ta nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lý Vãn, không khỏi hỏi: "Còn con? Lần này con vì sao lại phải vào viện?"

Lý Vãn nhìn bà ta, giọng nói đầy mỉa mai: "Bớt giả tạo đi, một nghìn tệ của bà là đánh đổi bằng tử cung của tôi đấy. Tôi thật sự khinh thường các người, không có tiền mà còn sống, lại còn liên lụy đến người khác. Nếu tôi là các người, tôi đã nhảy từ trên sân thượng xuống rồi."

"Từ nay về sau tôi sẽ không cho các người bất cứ thứ gì nữa, xin bà hãy tránh xa tôi ra."

Nói xong, Lý Vãn không quay đầu lại mà bỏ đi.

Thời Xuân Mai cảm thấy đầu óc choáng váng. Bà ta trở về phòng bệnh, người bên cạnh đang khen ngợi cô gái dũng cảm trong bài báo đã cứu người: "Cô gái này thật dũng cảm, còn bị đâm một nhát dao, hình như cũng đang nằm trong bệnh viện này thì phải!"

"Tiền thưởng tận một nghìn tệ đấy!"

"Quả thực không ít, nhưng cũng không đáng để đánh đổi mạng sống mà mạo hiểm như vậy!"

Mọi người đang bàn tán, Thời Xuân Mai nhìn con trai nằm trên giường bệnh, chìm vào suy tư. Lời nói của Lý Vãn cứ văng vẳng bên tai bà: "Sống chỉ làm liên lụy người khác, nếu là các người thì tôi đã chết rồi."

"Các người sao không chết hết đi?"

Câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại, mỗi lần lại như cứa vào tim bà.

Rốt cuộc con người sống vì điều gì?

Người ta vẫn nói tình thân, tình bạn, tình yêu, Thời Xuân Mai - một người phụ nữ nông thôn ít học, hoàn toàn cảm thấy tương lai mờ mịt.

Cả cuộc đời này, rốt cuộc bà sống vì cái gì?

Tình yêu ư? Một cô gái nông thôn đến tuổi lấy chồng, gia đình sẽ sắp xếp xem mắt, đôi khi thậm chí không cần bà gật đầu, chỉ cần nhà trai đưa đủ sính lễ, hôn sự cứ thế được định đoạt.

Giữa bà và Hứa Mạnh Lương chắc chắn không tồn tại tình yêu. Hứa Mạnh Lương tính tình nóng nảy, động một chút là đánh mắng bà như cơm bữa.

Bà về nhà than thở, nhà mẹ đẻ chỉ bảo bà phải nhẫn nhịn. Đàn ông có con rồi sẽ thay đổi, vì vậy bà đã mang thai Vãn Vãn.

Sau khi con gái chào đời, nhà họ Hứa chẳng đoái hoài gì, Hứa Mạnh Lương cũng không ưa. Ngay cả nhà mẹ đẻ cũng nói là do bà không biết sinh con trai, giục bà sinh thêm đứa nữa.

Bà đành thỏa hiệp.

Còn tình thân thì sao? Thời Xuân Mai từng nghe phát thanh viên đọc bài trên loa phóng thanh. Tình thân là bến đỗ vững chắc, khi bạn bị tổn thương, nó ấm áp như làn gió xuân xua tan mọi ưu phiền.

Vân Kiệt bị bệnh, bà chạy vạy khắp nơi vay tiền, chịu đủ mọi sự khinh miệt. Ai cũng khuyên bà, nuôi không nổi thì sinh đứa khác. Ngay cả nhà mẹ đẻ cũng lạnh nhạt bảo: "Họ hàng nghèo thì đừng có đến thăm hỏi nữa, người ta nhìn thấy cũng sợ."

Dù không được học hành, Thời Xuân Mai cũng hiểu ý của nhà mẹ đẻ!

Vậy thì bà sống vì điều gì?

Thời Xuân Mai sống một cuộc đời mơ mơ màng màng, từ nhỏ đã được nhà mẹ đẻ dạy rằng xuất giá tòng phu.

Nhìn lại con đường đã qua, gập ghềnh trắc trở.

Nhìn về phía trước, mù mịt vô định.

Thời Xuân Mai bỗng cười như phát điên, bà ta đứng dậy nói với nữ cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, cho tôi vay thêm một đồng nữa, tôi mua cho con trai tôi thêm một cái bánh bao thịt."

Nữ cảnh sát nhớ tới lời dặn dò trước đó của Ôn Dữ, nhất định không được cho bà ta vay tiền, liền nói: "Tôi không có tiền, không cho bà vay được."

"Tôi xin cô, con tôi muốn ăn bánh bao thịt." Thời Xuân Mai bỗng quỳ xuống đất, dập đầu lia lịa, trán cũng bị dập đến chảy máu.

Những người trong phòng bệnh đều không nhìn nổi nữa.

"Ôi chao, bà ta chỉ vay có một đồng, cô cho bà ấy vay đi."

"Đúng vậy, chỉ có một đồng, cảnh sát gì mà như thế!"

"Đừng làm lạnh lòng dân chứ."

Nữ cảnh sát da mặt mỏng, cũng không để ý lời dặn dò của Ôn Dữ nữa, đưa tiền cho Thời Xuân Mai.

"Cảm ơn, cảm ơn." Thời Xuân Mai không ngừng nói cảm ơn.

Bà ta chạy sang tiệm cơm quốc doanh đối diện đường, mua thêm một cái bánh bao, còn năn nỉ ông chủ cho thêm một cốc sữa đậu nành.

Lợi dụng lúc ông chủ vào nhà, bà ta lén lấy con dao gọt hoa quả của ông chủ giấu vào trong tay áo.

Bà ta trở lại phòng bệnh, đưa bánh bao cho Hứa Vân Kiệt: "Ngoan, ăn nhanh lên, ăn cho no."

"Mẹ, cùng ăn đi." Hứa Vân Kiệt cười nói.

"Mẹ không đói, còn có sữa đậu nành nữa, từ từ ăn." Thời Xuân Mai xoa đầu con trai.

Hứa Vân Kiệt ăn xong, cũng uống hết sữa đậu nành.

"Vân Kiệt, con no chưa?" Thời Xuân Mai hỏi.

"Mẹ, con no rồi." Hứa Vân Kiệt cười đáp, "No lắm ạ."

"Mẹ đưa con về nhà nhé?" Thời Xuân Mai rưng rưng nước mắt nói.

"Vâng ạ, mẹ đi đâu con đi đó."

"Được." Thời Xuân Mai ôm con trai, nhẹ nhàng nói, "Ngoan, đừng sợ, mẹ ở cùng con. Chịu đựng một chút là được rồi, ngoan nào."

Đúng lúc này, ông chủ tiệm cơm quốc doanh xông vào hét lên: "Vừa nãy có người lấy con dao gọt hoa quả của quán tôi."

Nữ cảnh sát lập tức cảnh giác nhìn về phía Thời Xuân Mai, cô ấy xông tới tách hai mẹ con Thời Xuân Mai ra.

Chỉ thấy bụng của Hứa Vân Kiệt máu chảy đầm đìa.

"Nhanh, nhanh gọi bác sĩ."

Trong chốc lát, phòng bệnh trở nên hỗn loạn, không ai chú ý tới Thời Xuân Mai thừa dịp lộn xộn lại leo lên sân thượng, lần này không chút do dự nhảy xuống.

Trình Nhã đang cùng Lý Vãn đi dạo ở dưới, chỉ nghe thấy phía sau "bịch" một tiếng.

Hai người họ quay đầu lại.

Thời Xuân Mai mắt trợn trừng nằm dưới đất, máu tươi trong nháy mắt nhuộm đỏ mặt đất.

"A!"

Trình Nhã hét lên một tiếng thất thanh, ngã xuống đất. Lý Vãn nhìn về phía đó, mặt mày tái mét, hai chân run lẩy bẩy.

Tại sao?

Cô ta đã đồng ý đưa tiền rồi mà!

Bình Luận (0)
Comment