“Xảy ra vụ án gì lớn à?” Tô Tiểu Lạc tò mò hỏi.
“Không rõ lắm, hôm đó cảnh sát vội vã đến đây, nói là tìm thấy một vũng máu bên trong, thật đáng sợ.” Bà lão bán hàng trả lời.
Hai người ăn xong bát hoành thánh, không nén được tò mò, bèn tiến vào công viên nhỏ.
Công viên này không có cảnh sắc gì đặc biệt, chỉ là nhiều cây hơn bình thường, với một cái hồ nhỏ bên trong nuôi vài con cá. Đi xa hơn lên núi sẽ có một vườn hoa đào, đúng mùa hoa nở rộ, cả khu rừng đầy sắc hồng, đẹp đến nao lòng.
“Phó Thiếu Đình, anh từng ngắm hoa đào bao giờ chưa?” Tô Tiểu Lạc hỏi.
“Rất ít khi.” Phó Thiếu Đình đáp, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi cảnh sắc tuyệt đẹp trước mắt.
“Trên núi Đào Hoa chỗ em, mỗi năm vào mùa này hoa đào cũng nở rộ hồng cả ngọn núi, đẹp lắm! Khi còn nhỏ, em thường đuổi theo Đại Bạch chạy khắp núi.” Tô Tiểu Lạc kể, ánh mắt sáng lên khi nhắc về ký ức tuổi thơ.
Phó Thiếu Đình khẽ mỉm cười, lặng lẽ lắng nghe cô noi
“Nhưng mà… đây hình như không phải hoa đào.” Tô Tiểu Lạc sực nhớ, vội chạy đến một cây hoa to hơn cả những cây khác. Cánh hoa mang sắc hồng nhạt nhưng lại mềm mại hơn.
“Đây là cây hoa anh đào.” Phó Thiếu Đình chăm chú nhìn cây, ánh mắt thoáng nét phức tạp. “Nó được trồng vào năm 1972, đã 5 năm rồi.”
Gió nhẹ thổi qua, cánh hoa anh đào rơi xuống như tuyết hồng phủ kín mặt đất.
Tô Tiểu Lạc mỉm cười nhìn anh, nhặt một cánh hoa rơi trên tóc anh, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay mình. “Anh nhìn xem!”
“Ừ, cây hoa anh đào này là biểu tượng của tình hữu nghị. Dẫu những tủi nhục và thù hận trong quá khứ có bị dòng thời gian vùi lấp, thì vẫn luôn khắc sâu trong trái tim chúng ta, đời đời không quên.” Phó Thiếu Đình trầm giọng nói.
Đúng lúc này, mấy đứa trẻ nghịch ngợm chạy đến, đạp mạnh vào thân cây làm cánh hoa rơi tung tóe. Chúng hét lên: “Cây quỷ, cây quỷ, phì phì!", còn nhổ nước bọt vào thân cây.
Tô Tiểu Lạc cúi xuống nhặt cánh hoa, nhẹ giọng nói: “Nước họ có những cây đẹp như vậy, thế mà họ lại gây ra bao tội ác tày trời trên đất nước mình.”
“Nếu anh không thích cây này, chúng ta đi thôi!” Tô Tiểu Lạc hiểu rõ tâm tư của anh, định kéo anh đi.
“Không đâu.” Phó Thiếu Đình xoa đầu cô, mỉm cười. “Cây hoa anh đào này đã nằm trên đất chúng ta, thì nó là của chúng ta.”
Tô Tiểu Lạc hất tay anh ra, nhíu mày: “Anh làm rối tóc em rồi.”
“Dù thế nào cũng vẫn đẹp. Tiếc là không có máy ảnh, nếu không anh đã chụp lại.” Phó Thiếu Đình nói, trong lòng nghĩ ngay đến việc bỏ thêm một tấm ảnh vào ví mình.
“Sao lại không có máy ảnh?” Một giọng nói vang lên. Nghiêm Chỉ cầm máy ảnh bước ra, cười nói: “Lúc nãy chị đã chụp được một số tấm của hai người rồi.”
“Gì cơ?” Tô Tiểu Lạc hơi giật mình. Cô không ghét chụp ảnh, nhưng lần trước chị dâu chụp cô xấu quá nên giờ vẫn còn ám ảnh.
“Yên tâm, lần này chị chụp rất nhiều, tha hồ mà chọn.” Nghiêm Chỉ nhìn Phó Thiếu Đình cười ẩn ý.
“Cảm ơn chị hai Tô.” Phó Thiếu Đình khẽ đáp.
“Chị đến đây làm gì vậy?” Tô Tiểu Lạc hỏi.
"Thu thập chút tư liệu ấy mà! Nghe nói ở đây xảy ra án mạng, chị đến xem sao." Nghiêm Chỉ nói.
"Nơi xảy ra án mạng ở đâu, chúng em đi cùng chị xem thử." Phó Thiếu Đình nói.
Nghiêm Chỉ hỏi thăm người ta mới biết đầu đuôi câu chuyện, hóa ra là hai đứa trẻ lấy máu gà mà bố mẹ giết mang đến đây đổ xuống đất, chỉ là trò đùa dai thôi.
Tô Tiểu Lạc bấm ngón tay tính toán, lập tức nhận ra điểm khác thường, cô hỏi: "Chị Hai, gần đây chị có phải gặp phải kẻ tiểu nhân không?"
"Sao em biết? Gần đây có một tổng biên tập mới đến cứ soi mói chị. Hôm nay cũng không biết làm sao mà lại bảo chị đi đưa tin vụ này." Nghiêm Chỉ cũng đang thấy lạ!
"Ở đây không hề có án mạng, vị tổng biên tập kia rõ ràng là đang chơi chị, đợi về chị hỏi rõ ngày tháng năm sinh của ông ta, em sẽ giúp chị đánh tiểu nhân." Tô Tiểu Lạc giơ nắm đấm nhỏ lên.
"Được!" Nghiêm Chỉ có chút bực bội, nhìn đồng hồ, "Giờ này mà đi đưa tin vụ khác thì không kịp mất!"
"Chị đâu phải là phóng viên chuyên đưa tin án mạng." Phó Thiếu Đình thản nhiên nói, dường như đã có chủ ý.
"Nói vậy cũng đúng!" Nghiêm Chỉ cười hì hì, "Ở đây có gì đáng để đưa tin chứ?"
"Bên ngoài kia không phải có một cặp vợ chồng già sao?" Phó Thiếu Đình nhắc nhở, "Cầm tay nhau, cùng nhau già đi, thêm chủ đề hoa đào nữa, chẳng phải rất đẹp hay sao?"
"Đúng rồi, sao chị lại không nghĩ ra nhỉ, để chị đi tìm họ ngay." Nghiêm Chỉ bước nhanh, sợ họ dọn hàng đi mất.
Lúc cô ấy đến, hai ông bà cụ đang định dọn hàng về, Nghiêm Chỉ nói rõ ý định của mình, đồng thời cho biết sẽ trả thù lao. Hai ông bà lúc đầu còn hơi ngại ngùng, nhưng rồi cũng đồng ý.
Hai ông bà là thanh mai trúc mã, trong thời chiến loạn hai người đã lạc mất nhau. Sau này nhờ một chiếc khăn quàng đỏ mà gặp lại, mừng rỡ khi phát hiện ra cả hai đều chưa kết hôn. Họ đều đã mất gia đình, là chỗ dựa duy nhất của nhau, cùng nhau nương tựa, sẻ chia suốt mấy chục năm qua.
Vẫn còn rất yêu thương nhau. Tình yêu hòa quyện thêm cả tình thân, càng thêm bền chặt.
Hai ông bà cụ nắm tay nhau, làn da trên tay như những cành cây khô héo, vậy mà lại ấm áp đến thế.
Bà cụ thở dài nói: "Bây giờ ngày nào ông ấy cũng chẻ củi cho tôi, củi chất đầy sân."
Nghiêm Chỉ tò mò hỏi: "Vì sao vậy ạ?"
Bà cụ nhìn ông cụ, hỏi: "Phải đấy, vì sao vậy?"
Ông cụ chất phác nói: "Tôi hơn bà ấy năm tuổi, bà ấy sức yếu, tôi sợ bà ấy đốt hết củi, lại sợ bà ấy đốt không hết."
Mấy người Tô Tiểu Lạc không khỏi rưng rưng nước mắt.
Hai ông bà đã bên nhau gần hết cuộc đời, sợ mình ra đi trước người kia, sợ không chăm sóc được cho người kia.
Tô Tiểu Lạc khép một tay lại niệm chú, một luồng kim quang bay ra cuốn những cánh hoa đào dưới đất lên không trung, rồi lại rơi xuống từng cánh từng cánh.
Trong rừng hoa đào, Nghiêm Chỉ chụp cho hai ông bà cụ bức ảnh nắm tay nhau đi dạo.
Dưới ánh hoàng hôn, trong rừng hoa đào. Ông cụ quay đầu nhìn vợ mình, bà cụ mỉm cười đáp lại.
Dù đã già đến rụng hết răng, mặt đầy nếp nhăn, tóc cũng bạc trắng.
Cầm tay nhau, cùng nhau già đi.
*****
Ngày hôm sau.
Bài báo của Nghiêm Chỉ rất hay, gây được tiếng vang lớn. Cô ấy được tổng biên tập khen ngợi, thậm chí còn được thưởng tiền. Cô ấy mua bánh mè đen mà cả nhà đều thích, đón Tử Thành và Tử Huyên từ nhà họ Nghiêm về.
Mấy hôm nay nhà họ Tô có việc, hai đứa nhỏ được gửi sang nhà họ Nghiêm trông nom.
Hai đứa nhỏ nhìn thấy Tô Tiểu Lạc quấn quýt vô cùng, đến bố ruột cũng bị ra rìa.
"Cô nhỏ ơi, cháu được hạng nhất ở trường mẫu giáo, có thưởng gì không ạ?" Tô Tử Thành mong chờ phần thưởng.
"Cô nhỏ ơi, cháu vẽ tặng cô một bức tranh, cháu nhớ cô lắm." Tô Tử Huyên ôm chầm lấy Tô Tiểu Lạc để tranh giành sự yêu thương, miệng nói những lời ngọt ngào.
Tô Tiểu Lạc bế Tô Tử Huyên lên, cho cô bé ngồi vào lòng mình: "Để cô xem nào."
"Cô nhỏ thiên vị." Tô Tử Thành cũng nhích lại gần, ôm lấy Tô Tiểu Lạc rồi "chụt" một cái, "Tử Thành cũng nhớ cô út."
Nghiêm Chỉ không khỏi bật cười.
Lúc này Phó Thiếu Đình cũng đến, anh đến xem ảnh, trên tay cầm một khẩu súng bằng gỗ to tướng.
"Chú Thiếu Đình, khẩu súng gỗ này là tặng cho cháu ạ?" Tô Tử Thành chạy vụt đến, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên đầy vẻ mong đợi.
Anh thấy Tô Tử Thành hôn Tô Tiểu Lạc, lông mày nhíu lại, tự nhiên không muốn cho thằng bé nữa.