“Thiếu Đình, mau lại đây, ảnh rửa xong hết rồi.” Nghiêm Chỉ tươi cười gọi.
Phó Thiếu Đình bước đến, đưa cây súng gỗ cho Tô Tử Thành. “Của cháu đây.”
Tô Tử Huyên không nói gì, nhưng ánh mắt sáng rực cứ dán chặt vào tay Phó Thiếu Đình.
“A, là búp bê!” Tô Tử Huyên lập tức trèo xuống khỏi chân Tô Tiểu Lạc, ngoan ngoãn đứng trước mặt Phó Thiếu Đình.
Phó Thiếu Đình đưa món quà cho cô bé: “Cầm đi chơi đi!”
“Cảm ơn chú Thiếu Đình!” Tô Tử Huyên ôm chặt con búp bê, chạy đi tìm Tô Tử Thành.
“Anh chiều bọn trẻ quá rồi đấy!” Tô Tiểu Lạc nhỏ giọng lầm bầm.
“Sao vậy? Em cũng muốn à?” Phó Thiếu Đình cười hỏi.
“Em… em đâu phải con nít!” Tô Tiểu Lạc xụ mặt, giọng nói có chút bực bội. Lúc nào anh cũng coi cô như trẻ con.
“Chính em nói đấy nhé. Vậy thì những cái này chia cho bọn trẻ, chắc chúng sẽ thích.” Anh lấy từ túi áo ra một túi nhỏ đầy sô-cô-la.
Tô Tiểu Lạc nhanh tay giật lấy, vẻ mặt kiêu ngạo: “Bọn chúng còn nhỏ, không được ăn nhiều đồ ngọt, sẽ hỏng răng.”
Phó Thiếu Đình không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt như đang cười.
Tô Tiểu Lạc nhanh chóng cất túi sô-cô-la vào một túi vải, nói: “Anh không tin thì hỏi chị Hai đi, chị ấy cũng nói không cho Tử Thành và Tử Huyên ăn kẹo nữa.”
Nghiêm Chỉ đặt xấp ảnh xuống bàn, cười nói: “Đúng rồi, không cho bọn trẻ ăn, để dành hết cho Tiểu Cửu.”
Mặt Tô Tiểu Lạc đỏ bừng. Chạm phải ánh mắt đầy ý trêu chọc của Nghiêm Chỉ, cô bực bội nói: “Chị Hai, chị cũng chọc em à!”
“Chị đâu có!” Nghiêm Chỉ cười tủm tỉm.
Những bức ảnh rất đẹp, trong đó có cả tấm chụp lúc Tô Tiểu Lạc đang cầm tay Phó Thiếu Đình, vẻ mặt như đang trách móc anh. Cả hai người không hẹn mà cùng đưa tay về phía bức ảnh đó.
Nghiêm Chỉ bật cười, trêu chọc: “Ồ, hai người đúng là tâm ý tương thông nha!”
Tô Tiểu Lạc còn đang ngại ngùng, Phó Thiếu Đình đã nhanh tay cầm lấy tấm ảnh. Trong ảnh, biểu cảm của cô rất sinh động, đáng yêu đến mức khiến người ta bật cười.
“Tấm này đẹp nhỉ! Lúc chụp, chị đã cảm giác đây sẽ là kiệt tác.” Nghiêm Chỉ đắc ý nói.
“Đúng vậy, em rất thích.” Phó Thiếu Đình khẽ nói, giọng trầm ấm mang theo sức hút tự nhiên, như một làn sóng âm len lỏi qua tai Tô Tiểu Lạc, làm tim cô bất giác đập nhanh hơn.
Cô gãi gãi tai, cảm thấy không được tự nhiên.
Đẹp thì đẹp, thích làm gì chứ?
Cô nhìn thấy Phó Thiếu Đình định kẹp tấm ảnh vào ví, liền cuống lên: “Này! Tấm này em cũng thích!”
“Có câu nói, tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì chiếm lợi thế), và còn một câu nữa: quân tử không tranh đồ người khác thích.” Phó Thiếu Đình bình thản kẹp tấm ảnh vào ví.
“Nhưng cũng có câu, phụ nữ là trên hết đấy!” Tô Tiểu Lạc bĩu môi, không chịu thua.
“Em không phải phụ nữ, em chỉ là cô nhóc thôi.” Phó Thiếu Đình nhếch môi cười, ánh mắt đong đầy ý cười khi nhìn cô giận dỗi. Tâm trạng anh tốt hơn hẳn.
Tô Tiểu Lạc nghiến răng: “Còn có câu, rộng lượng thì cao thượng, người lớn không chấp nhặt với trẻ con!”
“Cô nhóc, em dùng từ không chính xác lắm đâu. Vẫn cần đọc sách nhiều hơn.” Anh bật cười, đứng dậy nói tiếp: “Mai anh phải về căn cứ rồi, tối nay rảnh, anh có thể dạy em miễn phí.”
“Miễn phí học bổ túc thì tốt quá!” Tô Tuyết Bình vừa ngủ trưa dậy, nghe thấy liền cười nói: “Tối nay để Tiểu Lạc tìm Thiếu Đình học đi.”
Phó Thiếu Đình cười: “Vâng, nghe theo lời cô.”
Cái gì chứ?
Tô Tiểu Lạc nhìn theo bóng lưng anh rời đi, trong lòng bực dọc: Người này nghĩ mình đẹp trai thì muốn làm gì cũng được chắc?
Tô Tuyết Bình mỉm cười khen: “Thiếu Đình là một đứa trẻ rất tốt.”
Nghiêm Chỉ cũng gật đầu phụ họa: “Đúng thế! Trước đây cứ nghĩ cậu ấy khó gần, ai ngờ ở lâu mới thấy tính cách thật sự rất đáng mến.”
Tô Đông lắc đầu không phủ nhận cũng không khẳng định, đó là do họ chưa từng thấy Phó Thiếu Đình ở trong quân đội như thế nào, khi tác chiến ngay cả anh cũng thấy sợ.
Tô Tiểu Lạc lúc này trong lòng có chút khó chịu, hỏi Nghiêm Chỉ: "Chị Hai, em bảo chị hỏi ngày tháng năm sinh của vị tổng biên tập kia, chị hỏi được chưa ạ?"
"Hỏi rồi, em không nhắc chị cũng quên mất." Nghiêm Chỉ lấy từ trong túi ra một tờ giấy.
Tô Tiểu Lạc cầm tờ giấy đi ra sân, lấy từ trong túi vải ra một tờ giấy màu vàng, cắt thành hình người nhỏ, viết ngày tháng năm sinh lên trên đó.
Cô cởi giày ra, lẩm bẩm: "Đánh cái mặt tiểu nhân nhà ông, đánh cho ông cả đời hèn hạ. Đánh cái ruột tiểu nhân nhà ông, đánh cho ông đánh rắm siêu to..."
*****
Lúc này, tại tòa soạn báo nơi Nghiêm Chỉ làm việc.
Tổng biên tập Trần Vận đang giáo huấn tâm phúc của mình: "Tôi đã điều Nghiêm Chỉ đến chỗ khác lấy tin, vậy mà cậu cũng không moi được tin tức gì cho tôi, cậu có thể nên thân một chút không?"
"Vâng, là lỗi của tôi."
"Nhận lỗi thì có ích gì? Nếu cậu có được một nửa năng lực của Nghiêm Chỉ, tôi cần phải tốn sức như vậy sao? Cái chức vụ tổng biên này, có bao nhiêu người đang nhòm ngó cậu có biết không?"
"Lần sau tôi sẽ cố gắng hơn, tổng biên tập."
"Bủm!" Trần Vận đột nhiên đánh một cái rắm vừa to vừa thối.
Tâm phúc Vương Hoa không dám cười, mặt đỏ bừng.
Trần Vận đang định bảo anh ta ra ngoài, bỗng tay ông ta không tự chủ được mà tự tát vào mặt mình.
Vương Hoa ngơ ngác: "Tổng biên tập, tôi thật sự biết lỗi rồi, anh không cần phải tự phạt mình như vậy."
Trần Vận đứng một chân, nhảy loi choi trong phòng: "Ai da."
Vương Hoa trong nháy mắt ngớ người ra, không hiểu Trần Vận đang muốn truyền đạt thông tin gì cho mình.
Trần Vận vừa đánh vừa tát vào người mình, vừa nhảy vừa chống đẩy. Cuối cùng, ông ta xách quần chạy vào nhà vệ sinh. Vương Hoa không dám không đi theo, anh ta vừa vào nhà vệ sinh đã nghe thấy một loạt âm thanh không được hài hòa cho lắm.
Mãi đến khi Trần Vận mặt mày xanh mét đi ra khỏi nhà vệ sinh, thấy anh ta bực bội hỏi: "Cậu làm gì ở đây?"
Vương Hoa suy nghĩ một hồi rồi nói: "Tổng biên đang dạy dỗ tôi, phải tàn nhẫn với bản thân, chỉ có như vậy mới có thể xua đuổi những thứ không tốt!"
Trần Vận: "..."
*****
Trong sân nhà họ Tô, Tô Tiểu Lạc đã trút giận xong.
Nghiêm Chỉ hỏi: "Thế nào rồi?"
Tô Tiểu Lạc: "Đã dạy dỗ rồi, sau này nếu ông ta gây khó dễ cho chị, chị cứ làm theo cách vừa rồi của em để đối phó với ông ta."
Nghiêm Chỉ bán tín bán nghi, chỉ với hình nhân này thật sự có thể dạy dỗ ông ta sao?
Chiều đi làm, bản thảo của Nghiêm Chỉ bị tổng biên tập giao cho Vương Hoa, vậy mà anh ta còn cười nói là do bộ phận sắp chữ nhầm lẫn, khiến cô ấy phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Nghiêm Chỉ về đến nhà, liền đánh hình nhân một trận ra trò. Vương Hoa lại chạy một mạch vào nhà vệ sinh.
Ông ta nhíu mày lẩm bẩm: "Kỳ lạ thật, chẳng lẽ gặp ma rồi?"
*****
Sau khi ăn cơm tối, Tô Tiểu Lạc đeo cặp sách nhỏ, bị Tô Tuyết Bình đuổi ra ngoài: "Mau đi học thêm đi, bên Tân Thành có tin tức nói có thể sẽ khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, cháu không chuẩn bị cho tốt thì làm sao được?"
"Thật sự sẽ khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học sao?" Nghiêm Chỉ không khỏi hỏi.
"Chưa chắc chắn đâu! Chỉ là có tin có người đề xuất thôi." Trần Bác Hiên bổ sung.
"Vậy thì nên học hành cho tốt." Nghiêm Chỉ như nhớ ra điều gì, "Vậy nếu khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, tư cách sinh viên công nông binh của Lý Vãn chẳng phải là vô dụng rồi sao?"
"Dù sao cũng khác với sinh viên đại học bây giờ." Trần Bác Hiên cũng không nói rõ được.
Tô Tiểu Lạc đeo cặp sách nhỏ đi ra khỏi nhà, bà cô bảo Phó Thiếu Đình dạy kèm ngữ văn cho cô, vậy mà cũng nghĩ ra được.
Tô Tiểu Lạc vẫy tay chào mọi người: "Vậy cháu đi đây."