“Thực ra, ban đầu con không định nói gì với bác, vì bác là bậc trưởng bối.” Tô Tiểu Lạc không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt Trình Nhã.
“Sư phụ con từng nói rằng, trí nhớ của con người thường không tốt, vết thương vừa lành đã quên đau. Quả đúng như vậy, mới qua được bao lâu mà bác đã quên hết rồi.”
“Cái gọi là ‘lời nói đi đôi với hành động’, con đến nhà họ Tô giúp gia đình vượt qua không ít khó khăn. Ít nhất, con đã cứu con trai của bác. Vậy mà bác lại nói những lời như thế với con, bác thấy có đúng không?”
Trình Nhã do dự một lát rồi lên tiếng: “Thực ra bác chỉ muốn gia đình được sống yên ổn thôi.”
“Đúng vậy, Lý Vãn với bác mới là gia đình. Bác thậm chí chưa từng hỏi con gái ruột của mình đang ở đâu!” Tô Tiểu Lạc lạnh lùng nhìn bà ta. “Con nói hai người không có duyên phận, bác liền ngừng tìm kiếm. Điều đó nói lên điều gì?”
“Nói lên rằng cô ấy không quan trọng!”
“Không phải vậy.” Trình Nhã theo phản xạ phủ nhận.
“Có hay không, tự bác biết rõ nhất.” Tô Tiểu Lạc cười khẩy, nói: “Đã không muốn giả vờ nữa thì con cũng nói thẳng, muốn con rời đi, là không thể!”
“Sao bác không đi tìm người khác trong nhà họ Tô để nói? Chỉ cần họ đồng ý đuổi con, bác còn phải mất công nói với con làm gì? Hay là bác thấy con dễ bắt nạt nên mới tìm đến con?”
Trình Nhã không dám nhìn thẳng, lảng tránh ánh mắt. Những người khác trong gia đình, bà ta không dám nói gì, chỉ biết đến tìm Tô Tiểu Lạc - người ngoài cuộc.
Tô Tiểu Lạc không chút biểu cảm nói: “Có con ở đây, Lý Vãn đừng mơ bước chân vào nhà họ Tô nữa.”
“Tô Tiểu Lạc!” Trình Nhã không kìm được nữa, bà thật sự bất lực với cuộc sống hiện tại. Bà muốn trở lại nhà họ Tô, nhưng càng muốn Lý Vãn đi cùng mình. Thế nhưng, chỉ cần Tô Tiểu Lạc còn ở đó, điều đó là không thể.
Tô Tiểu Lạc không buồn để ý đến bà ta, quay người rời đi. Nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy nặng nề. Nếu không vì nhà họ Tô gặp chuyện có thể ảnh hưởng đến tính mạng của cô, cô đã sớm bỏ đi!
Đúng lúc đó, Trình Nhã bất ngờ ngồi xổm xuống, hai tay ôm bụng.
Lý Vãn thấy vậy liền đuổi theo Tô Tiểu Lạc, chất vấn: “Cô vừa nói gì với mẹ tôi? Cô nhìn xem cô đã khiến mẹ tôi tức giận đến mức nào rồi! Mau xin lỗi mẹ tôi!”
“Buông tay!” Tô Tiểu Lạc lạnh giọng nói.
“Tô Tiểu Lạc, cô!” Lý Vãn vẫn giữ chặt lấy cô không buông.
Tô Tiểu Lạc đã mất hết kiên nhẫn, lập tức đẩy cô ta ngã xuống đất, ánh mắt lạnh như dao nhìn chằm chằm cô ta, giọng nói lạnh băng: “Tôi đã bảo đừng chọc vào tôi!”
“Cho dù cô có giỏi đến đâu, cô đối xử với mẹ tôi như vậy là sai!” Lý Vãn nuốt khan, cố lấy dũng khí nói.
Tô Tiểu Lạc túm lấy cổ áo của Lý Vãn nhấc bổng lên, ánh mắt đầy sát khí, sau đó giáng một cái tát thật mạnh.
“Á! Cô dám đánh tôi?” Lý Vãn ôm lấy má, không dám tin nhìn Tô Tiểu Lạc.
“Đánh cô thì sao?” Tô Tiểu Lạc liếc mắt về phía Trình Nhã, hỏi: “Cô nghĩ mẹ cô có thể bảo vệ cô sao?”
“Cô không được đánh tôi, điều đó là phạm pháp!” Lý Vãn lúc này mới cảm thấy sợ hãi.
“Không phải vì cô còn có giá trị, cô nghĩ thân phận của cô có thể giữ được đến bây giờ sao?” Tô Tiểu Lạc giơ tay lên, lại giáng thêm một cái tát nữa.
Hai má của Lý Vãn đều sưng lên, cô ta không nhúc nhích nổi, lắp bắp hỏi: “Á! Rốt cuộc cô là ai?”
“Tôi là…”
“Tiểu Lạc.” Giọng nói của Phó Thiếu Đình vang lên, Tô Tiểu Lạc lập tức bừng tỉnh, buông Lý Vãn ra, đứng dậy.
Vừa rồi cô dường như đã mất kiểm soát.
Thân phận của cô chưa thể lộ ra.
Phó Thiếu Đình liếc nhìn Lý Vãn một cái, hỏi Tô Tiểu Lạc: “anh vừa thấy em đến nhà anh, có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Tô Tiểu Lạc siết chặt tay, nói: “Phó Thiếu Đình, em có thể đi làm nhiệm vụ với anh không? Em muốn thư giãn một chút.”
“Được.” Phó Thiếu Đình gật đầu, “Em thu xếp đồ đạc đi, lát nữa anh đến đón em.”
“Không cần, đi ngay bây giờ đi!” Tô Tiểu Lạc không muốn quay về.
Phó Thiếu Đình cũng không miễn cưỡng, đưa cô rời đi.
*****
Sự ra đi của Tô Tiểu Lạc khiến nhà họ Tô náo loạn. Tô Hòa đến nhà họ Phó, nghe Phó Nhiễm nói rằng Tô Tiểu Lạc đã gặp Trình Nhã và Lý Vãn, sau đó tâm trạng không ổn liền rời đi.
Tô Hòa tức giận, lập tức xông ra ngoài.
Phó Nhiễm lo có chuyện xảy ra, vội đến nhà họ Tô tìm người. Lúc này chỉ có Nghiêm Chỉ và Tô Đông ở nhà. Họ cùng nhau đến nhà của Lý Vãn, thấy Trình Nhã và Lý Vãn đang phơi nấm trong sân.
“Mẹ và Tiểu Cửu đã nói gì?” Tô Hòa lớn tiếng hỏi.
“Nói gì? Con xem nó đã đánh con bé thành ra thế này kìa!” Trình Nhã cũng đang bực mình.
“Tiểu Cửu vì sao lại đánh cô ta?” Tô Hòa hỏi.
“Đúng vậy, ai biết được cô ta phát điên vì cái gì!” Lý Vãn nhíu mày trả lời.
“Chắc chắn là cô đã làm gì đó khiến em ấy nổi giận.” Tô Hòa không cần nghĩ cũng đứng về phía Tô Tiểu Lạc.
Lý Vãn tức đến bật cười, nói: “Anh xem những lời anh nói kìa. Tô Hòa, cô ta đã mê hoặc cả nhà rồi sao? Cô ta khiến mẹ tức đến đau dạ dày, tôi bảo nó xin lỗi mẹ, vậy mà nó đánh tôi. Như thế là đúng sao?”
“Chắc chắn mẹ đã nói gì đó quá đáng!” Tô Hòa nhíu mày nói, “Mấy người đã làm gì, chẳng lẽ trong lòng không tự biết? Nếu mấy người bắt nạt Tiểu Cửu, tôi sẽ không tha cho đâu!”
Lý Vãn không ngờ Tô Hòa lại nói ra những lời này. Tô Tiểu Lạc rốt cuộc đã bỏ bùa gì lên nhà họ Tô mà khiến họ mê muội đến vậy?
“Tô Hòa, anh điên rồi sao, dám nói chuyện với mẹ như thế?”
“Tiểu Cửu đã phải chịu bao nhiêu ấm ức, mới ra tay đánh cô như vậy?” Tô Hòa vừa nghĩ tới đã thấy đau lòng. Trong ấn tượng của anh, Tiểu Cửu chỉ hơi tinh nghịch, chưa bao giờ động tay đánh người.
Lý Vãn tức điên lên, cô ta quay sang nói với Trình Nhã: "Mẹ, mẹ nghe anh ấy nói chưa? Tô Hòa, anh đúng là bị cô ta lừa rồi! Lúc mới gặp cô ta đã đánh một trận với Ôn Đình, tất cả chúng ta đều nhìn thấy. Không tin, mọi người cứ hỏi Ôn Đình mà xem!”
Đúng lúc đó, Phó Nhiễm cùng những người khác đến, họ tình cờ gặp Ôn Đình và Ngô Liên trên đường, thế là cả hai cũng cùng đi theo.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Ôn Đình, cô ta lên tiếng: "Đúng là Tiểu Lạc có đánh tôi.”
“Thấy chưa? Tôi nói có sai đâu! Tô Tiểu Lạc là kẻ đạo đức giả, mọi người đều bị cô ta lừa hết rồi!” Lý Vãn lớn tiếng hét lên.
Ôn Đình giơ tay lên ngăn lại; "Mọi người để tôi nói hết đã! Lần đó không phải Tô Tiểu Lạc vô cớ đánh tôi, mà là tôi không phục nên đã cố tình chặn đường cô ấy, định dạy cho cô ấy một bài học. Không ngờ… không ngờ cô ấy lại lợi hại như vậy, ngược lại tôi bị đánh thê thảm.”
“Việc đó không thể trách Tiểu Lạc, là tôi tự chuốc lấy trước. "Ôn Đình đã trải qua nhiều bài học từ cuộc đời, tính khí ngang ngạnh ngày xưa cũng đã thu bớt lại.
Ngay cả Ôn Đình cũng đứng về phía Tô Tiểu Lạc! Lý Vãn siết chặt nắm đấm, tức đến run người.
Trình Nhã tiến tới, nghiêm giọng: "Dù thế nào thì động tay động chân vẫn là sai. Nó đã hoàn toàn làm xáo trộn cuộc sống của chúng ta. Mẹ không thể để nó tiếp tục bắt nạt Vãn Vãn nữa.”
“Mẹ, Lý Vãn vốn là con gái của kẻ buôn người! Chính miệng bọn họ đã thừa nhận, nói rằng đã ném Niếp Niếp vào sông Nguyệt!” Tô Đông lớn tiếng nói.
Tô Hòa nhíu mày, anh không rõ chuyện này xảy ra từ bao giờ.
“Ném xuống sông Nguyệt?" Trình Nhã không tin:
“Không thể nào! Tô Tiểu Lạc từng nói, đã tính ra rằng em gái của các con vẫn còn sống, hơn nữa sống rất tốt. Chắc chắn lại là nó bịa chuyện, có đúng không? Từ đầu nó đã thích nói dối, đúng là không nên để nó bước chân vào nhà họ Tô!”