Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 306

 

“Tiểu Cửu là em gái con, ai dám không cho em ấy vào cửa?” Tô Hòa tức giận, anh cảm thấy mẹ mình ngày càng hồ đồ.

“Vãn Vãn cũng là em gái con!” Trình Nhã giận dữ nói.

“Cô ta không phải, con chưa bao giờ công nhận.” Tô Hòa đáp ngay không cần nghĩ, “Con không giống mấy người, dễ dàng sinh tình cảm với bất kỳ ai!”

Lý Vãn biết Tô Hòa không thích mình, nhưng ở nhà họ Tô bao nhiêu năm, cô tự nghĩ giữa mình và Tô Hòa cũng nên có chút tình cảm anh em.

Cô hận!

Từ ngày bước chân vào nhà họ Tô, cô đã biết Tô Hòa không ưa mình. Các anh trai khác đều bận rộn không để ý đến cô. Cô cố gắng lấy lòng Tô Hòa, nhưng anh ấy lúc nào cũng lạnh lùng không buồn nhìn cô.

Tại sao? Tại sao Tô Tiểu Lạc mới đến chưa đầy một năm, Tô Hòa đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn về cô ta?

Chẳng qua toàn là những kẻ thực dụng!

Lý Vãn bật khóc: “Tôi không mong anh coi tôi như em gái, nhưng anh phân biệt đối xử như vậy, còn dám nói không phải do Tô Tiểu Lạc xúi giục?”

“Cần xúi giục sao? Mấy chuyện cô làm, chính cô trong lòng không tự biết à?” Tô Hòa mỉa mai, “Nhỏ tuổi mà mưu mẹo không nhỏ, giả vờ đáng thương chính là sở trường của cô, phải không? Trước đây tôi không muốn chấp nhặt, không ngờ cô càng diễn càng nhập tâm, lậm vai luôn rồi!"

"Thằng Sáu, sao con có thể nói Vãn Vãn như vậy? Con bé không có bố mẹ bên cạnh, chúng ta quan tâm đến nó thì có gì sai?” Trình Nhã không dám tin đây là lời con trai mình, làm sao nó lại chẳng có chút lòng trắc ẩn nào như vậy!

“Cô ta thiếu gì, chẳng lẽ chúng ta đều phải bù đắp cho cô ta?” Tô Hòa cảm thấy vô cùng khó hiểu, “Mẹ, mẹ muốn làm từ thiện thì làm một mình, sao cứ kéo cả nhà vào? Chúng ta nợ cô ta cái gì?”

“Cô ta là gì cơ chứ? Nếu nợ, thì nợ em gái ruột của con, mẹ đừng hồ đồ nữa!”

Trình Nhã biết Tô Hòa từ nhỏ đã không hòa hợp với Lý Vãn. Bà ta quay sang hỏi Tô Đông: “Đông Tử, còn con thì sao?”


Tô Đông lạnh lùng nhìn Lý Vãn. Cô ta, con gái của kẻ buôn người đã sống trong gia đình anh suốt mười năm.

Năm đó cô ta đã tám tuổi, Tô Đông không tin cô ta hoàn toàn không biết gì. Nghĩ đến bao nhiêu năm nay cả gia đình bị lừa gạt, bị mẹ ép phải đối xử tốt với cô ta, lòng anh lại dậy lên cơn giận.

Anh nói: “Mẹ, con nghĩ giống em Sáu. Chúng ta không nợ gì cô ta. Đáng lẽ lúc đó nên giao cô ta cho cảnh sát.”

Nếu làm vậy, bây giờ mỗi lần nghĩ lại họ đã không cảm thấy hối hận như thế này.

“Các anh còn nói không phải do Tô Tiểu Lạc xúi giục?” Lý Vãn bật khóc, đôi mắt đỏ hoe: “Các anh đều không thích tôi, vậy tôi sống còn ý nghĩa gì nữa, để tôi chết cho rồi!”

Lý Vãn nhân lúc không ai để ý, chạy về phía cột điện ven đường, đâm đầu vào và ngất đi ngay lập tức.

Trình Nhã lao đến ôm lấy Lý Vãn, thấy trán cô ta bê bết máu, hét lên: “Các người còn đứng đó làm gì? Mau đưa Vãn Vãn đến bệnh viện!”

Vừa lúc Ôn Dữ đi ngang qua, nhanh chóng đưa Lý Vãn đến bệnh viện.

Trình Nhã không hiểu nổi, bà ta trách: “Vãn Vãn vừa ra viện vì cứu người, vậy mà các con lại dồn ép nó đến mức này! Nó chỉ mới mười chín tuổi, thì có thể xấu xa đến mức nào chứ? Sao các con không thể bao dung với nó hơn?”

Tô Đông giận đến mức không nói nổi, anh bước ra ngoài hít thở không khí, Nghiêm Chỉ đi theo để an ủi.

“Anh vừa nói Lý Vãn là con gái của kẻ buôn người, chuyện này là sao?” Nghiêm Chi hỏi.

Tô Đông kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra gần đây, rồi nói thêm: “Nếu không phải chị dâu Cả theo dõi Lý Vãn thì sẽ không bị Thời Xuân Mai đẩy xuống, chắc chắn có liên quan đến chuyện này. Mẹ đúng là hồ đồ, bị lừa mà không hay biết.”

Nghiêm Chỉ ngẫm nghĩ một lúc, đưa ra một giả thuyết: “Anh nói xem, có khi nào Tiểu Cửu chính là em gái ruột của anh, em gái thất lạc năm xưa?”

Gần đây Nghiêm Chỉ cảm thấy mọi chuyện quá kỳ lạ. Ông nội không phải người tùy tiện đưa ai về nhà, đặc biệt khi đó Tô Tiểu Lạc đã mười tám tuổi.

Lúc đầu Nghiêm Chỉ cũng nghĩ Tiểu Cửu chỉ giống bà nội nên ông nội thương yêu mà thôi. Nhưng càng tiếp xúc, cô càng thấy nghi ngờ.

“Tiểu Cửu đối xử với Tử Thành và Tử Huyên tốt vô cùng. Tử Thành vốn là đứa trẻ có suy nghĩ riêng, thường xa cách với họ hàng nhưng lại rất quấn quýt với Tiểu Cửu.”

“Còn Tử Huyên nữa, thoáng qua đôi lúc có nét giống Tiểu Cửu. Lần trước em đến đón con, cô giáo còn bảo nếu không vì Tiểu Cửu còn trẻ quá, thì cứ tưởng em ấy là mẹ của Tử Huyên!”

“Người ta vẫn nói, cháu gái giống cô ruột.”

“Trên đời người giống nhau rất nhiều. Trong đồn cảnh sát còn có nhiều tội phạm giống nhau, chỉ dựa vào điều này thì có hơi vội vàng không?” Tô Đông vẫn chưa tin, làm sao trên đời lại có sự trùng hợp đến vậy?

“Nhưng những người giống nhau không xuất hiện đúng lúc như thế!” Nghiêm Chỉ phản bác, “Tiểu Cửu xuất hiện ngay vào thời điểm nào? Chính là lúc bố bảo các người đi đón em gái. Ôn Đình còn gặp Tiểu Cửu ở gần ga tàu, hai người đánh nhau một trận. Anh nói xem, trùng hợp đến mức đó sao?”

Lòng Tô Đông rối bời, anh dần bị lời của Nghiêm Chỉ thuyết phục: “Em muốn nói, Tiểu Cửu chính là Niếp Niếp, em ấy đến để tìm chúng ta? Nhưng không đúng, nếu là vậy, sao em ấy không nhận thân phận của mình?”

“Có lẽ là vì cô ta?” Nghiêm Chi chỉ về phía phòng bệnh, nơi Lý Vãn đang nằm.

Bố mẹ ruột bị chiếm đoạt, các anh trai cũng chẳng nhiệt tình. Với tính cách của Tiểu Cửu, một người thấu hiểu và rộng lượng như vậy, làm sao có thể nôn nóng nhận thân khi tình cảnh như thế?

Tô Đông chợt nhớ lại: “Lần trước Dĩ An phải vào lồng ấp, Tiểu Cửu đã đưa tiền. Ba nghìn tệ, nói đưa là đưa ngay.”

Câu trả lời dần hiện rõ.

“Em ấy là em gái anh.”

“Đúng vậy, Tiểu Cửu có lẽ thực sự là em ấy.” Nghiêm Chỉ nắm lấy tay Tô Đông khuyên nhủ: “Dù sao cũng chỉ là suy đoán, cụ thể thế nào, đợi tìm được Tiểu Cửu rồi hỏi rõ ràng.”

Tô Đông đột nhiên nhìn xuống tầng dưới, thấy Tô Hòa đang đứng đó, lòng lóe lên một tia sáng. Những chuyện trước kia giống như cuốn phim quay chậm trong đầu anh. Em Sáu xưa nay vốn lạnh nhạt với con gái, ngoại trừ Phó Nhiễm, hiếm khi đối xử tử tế với ai.

Nhưng đối với Tiểu Cửu…

“Em ấy là em gái con!” Tô Hòa dứt khoát khẳng định như vậy, chẳng lẽ đã biết điều gì đó?

“Chúng ta đi hỏi em Sáu cho rõ!” Tô Đông không chờ được đến lúc Tiểu Cửu quay lại, giờ đây anh chỉ muốn biết sự thật.

Tô Đông và Nghiêm Chỉ vội vàng chạy xuống tầng, nhưng phía dưới đã không còn bóng dáng Tô Hòa đâu nữa.

“Chạy đi đâu mất rồi?”

Nghiêm Chỉ trấn an: “Đừng vội, nếu chú Sáu biết chuyện gì, ông nội chắc chắn cũng biết. Chúng ta về nhà hỏi rõ.”

Hai người vội vã quay về nhà họ Tô, nhưng ông cụ không có ở nhà. Dì Trần bảo ông cụ đã đến công viên xem người ta chơi cờ.

Họ lập tức chạy đến công viên. Lúc này họ mới nhận ra, từ khi Tiểu Cửu đến, ông nội không còn nhắc gì đến chuyện đi tìm Niếp Niếp nữa. Thay vào đó, ông nội sống một cuộc đời thoải mái, ngày ngày uống trà, đánh cờ, trông trẻ trung hơn mấy tuổi.

Tô Đông và Nghiêm Chỉ nắm chặt tay nhau, vừa kích động vừa lo lắng.

Tiểu Cửu, có thật là em gái của họ không?

Bình Luận (0)
Comment