Trong công viên nhỏ, có một số cán bộ về hưu thường đến đây chơi, có người dẫn theo con cháu đi dạo, có người thì đến đánh cờ.
Tô Chính Quốc đến đây đánh cờ, trò chuyện với các đồng đội cũ rồi lại về nhà.
"Ông Tô này! Gần đây thấy ông hồng hào đầy mặt, tâm trạng tốt lắm nhỉ!" Ông cụ Chu cười hỏi.
"Cũng tạm được, việc nhà đều do con cháu lo liệu cả rồi. Nhà nào mà chẳng có chuyện phiền lòng, nhưng so với thời chúng ta trước đây, những chuyện đó đều là chuyện nhỏ." Tô Chính Quốc cảm khái nói.
"Nghe nói cháu cố nhà ông cả phải nằm lồng kính, tốn không ít tiền nhỉ!" Ông cụ Chu thăm dò hỏi.
"Ừ, tốn kha khá." Tô Chính Quốc không muốn bàn luận nhiều về vấn đề này.
"Vậy mấy đứa cháu khác của ông có ý kiến gì không?" Ông cụ Chu lại hỏi, nhà Tô Chính Quốc có bảy đứa cháu trai, đứa nào cũng giỏi giang, cuộc sống sung túc, ai mà chẳng ghen tị chứ!
"Ý ông là gì?" Tô Chính Quốc không vui, nhìn ông ta "hừ" một tiếng, trong nháy mắt mất hết hứng thú đánh cờ. "ông Chu, tôi thật không ngờ lão già ông trong bụng chứa đầy nước bẩn! Vậy ý ông là nếu ông phải nằm viện cần phải điều trị, mấy đứa cháu của ông không đồng ý thì ông khỏi cần chữa nữa phải không!"
"Ông Tô, ông nói vậy là không đúng rồi. Tôi chỉ hỏi thăm ông thôi, sao ông lại nguyền rủa người ta như vậy?" Ông cụ Chu không phục hất cả bàn cờ, hai người trừng mắt nhìn nhau, sắp sửa đánh nhau đến nơi.
Những người xung quanh lập tức vây lại can ngăn hai người, khuyên nhủ: "Hai ông xem lại mình đi, bao nhiêu tuổi rồi, đánh nhau thật thì chẳng phải để người ta chê cười sao?"
"Sống đến từng này tuổi rồi mà vẫn không biết ăn nói, sống uổng phí." Tô Chính Quốc quát.
"Ông Tô này, tôi chỉ có ý tốt nhắc nhở ông thôi, nhà ông nhiều con cháu như vậy, tiền lương bao nhiêu chẳng lẽ không biết sao? Số tiền đó từ đâu ra? Con trai cả của ông không phải nên giải thích rõ ràng sao?" Ông cụ Chu nóng nảy, lớn tiếng nói.
"Nhà họ Tô chúng tôi trong sạch ngay thẳng, không thẹn với lòng. Nhà tôi chấp nhận mọi sự điều tra của tổ chức, cần gì ông phải ở đây nói bóng gió?" Tô Chính Quốc hoàn toàn không sợ hãi.
Mấy năm nay, mấy đứa cháu, ngoại trừ nhà cháu trai thứ hai phải nuôi con, gánh nặng hơi lớn một chút. Nhà cháu trai cả thì tiết kiệm chi tiêu mới có được đứa con. Còn lại đều là thanh niên độc thân sống trong quân đội, căn bản không tiêu đến tiền.
Tiền thưởng, tiền lương, trợ cấp đều gửi về nhà hết.
Người nhà họ Tô đối với tiền bạc thật sự không coi trọng lắm, điều họ theo đuổi chính là sự thăng tiến trong công việc.
Hai ông cụ cãi nhau một hồi, ông cụ Chu nói không lại ông cụ Tô, dưới sự khuyên can của những người bạn cờ, cuối cùng cũng xách ghế nhỏ của mình rời đi.
Tâm trạng Tô Chính Quốc cũng không vui vẻ gì, cầm ghế nhỏ định đi về. Đúng lúc này lại gặp Nghiêm Chỉ và Tô Đông đi đến.
Tô Chính Quốc bực bội nói: "Không lo đi làm, đến đây làm gì?"
Nghiêm Chỉ thấy sắc mặt ông không tốt, liền hỏi: "Ông nội sao vậy? Vừa thua cờ à?"
Tô Đông đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Ông nội, có một chuyện ông nhất định phải nói cho cháu biết, Tiểu Cửu có phải là em gái ruột của cháu không?"
"Nó tất nhiên là em gái cháu rồi!" Tô Chính Quốc nhíu mày.
"Không phải, ý cháu là..." Tô Đông kích động nói năng lộn xộn, Nghiêm Chỉ kéo anh ấy lại, giúp hỏi: "Ý của anh Đông là, Tiểu Cửu có phải là Niếp Niếp không ạ?"
Tô Chính Quốc liếc nhìn bọn họ, hỏi: "Ai nói cho các cháu biết?"
Nghiêm Chỉ: "Chúng cháu tự đoán ra."
Tô Chính Quốc nhớ đến lời dặn dò của Tô Tiểu Lạc, bèn nói: "Các cháu tự đi hỏi Tiểu Cửu đi."
Câu nói này của ông khiến Nghiêm Chỉ càng thêm chắc chắn, ông nội nhất định biết chuyện, chỉ là Tiểu Cửu không cho nói.
Tô Đông buồn bực nói: "Tiểu Cửu, em ấy đi rồi."
"Đi rồi?" Tô Chính Quốc đầu óc nổ tung, "Đi đâu?"
"Không biết ạ." Tô Đông lắc đầu. "Nhưng Phó Nhiễm nói đi cùng Phó Thiếu Đình."
"Chuyện gì vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tô Chính Quốc lo lắng hỏi.
Tô Đông và Nghiêm Chỉ kể lại toàn bộ sự việc, không nói thì thôi, vừa nói xong thì ông cụ tức đến mức ngất xỉu.
Nghiêm Chỉ và Tô Đông vội vàng đỡ ông cụ đưa đến bệnh viện.
*****
Bác sĩ Trần: "Ông cụ tuổi cao rồi lại còn cao huyết áp, không thể bị kích động. Bình thường phải chú ý nghỉ ngơi, nhất định không được tức giận."
Tô Đông tiễn bác sĩ xong, lặng lẽ thở dài.
Nghiêm Chỉ an ủi: "Đừng nghĩ nữa, chuyện đã đến nước này rồi. Em tin Tiểu Cửu, có thể em ấy chỉ ra ngoài giải khuây thôi, rồi sẽ quay về."
Tô Đông bỗng nhiên thấy mũi cay cay: "Anh đã từng thề, một khi tìm được em gái nhất định sẽ không để em ấy chịu bất kỳ ấm ức nào nữa. Vậy mà ngay trước mắt anh, em ấy lại phải chịu nhiều ấm ức như vậy."
Nghiêm Chỉ ôm lấy anh ấy, an ủi: "Đừng buồn, bây giờ vẫn chưa muộn. Với việc Tiểu Cửu giúp đỡ chúng ta như vậy, chứng tỏ em ấy vẫn có tình cảm với người anh Hai này. Anh xem, em ấy thương Tử Thành Tử Huyên biết bao nhiêu."
Nghiêm Chỉ không nhắc đến chuyện này thì thôi, vừa nhắc đến Tô Đông liền không kìm được nữa, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Anh xứng làm anh Hai chỗ nào chứ!"
"Thôi nào, anh bao nhiêu tuổi rồi còn như trẻ con vậy, để người ta nhìn thấy thì xấu hổ lắm." Nghiêm Chỉ vừa buồn cười vừa thương, cũng không nhịn được nghẹn ngào.
Tiểu Cửu đối xử tốt với mọi người, ai cũng thấy. Nhưng họ lại chưa làm được gì cho Tiểu Cửu.
Tô Hòa chạy vào hỏi: "Ông nội sao vậy?"
Giọng anh ấy quá lớn làm Tô Chính Quốc tỉnh giấc, Tô Chính Quốc liếc nhìn, lập tức nổi giận nói: "Thằng Sáu, cháu trông nom nhóc con kiểu gì vậy? Để nó chịu nhiều ấm ức như vậy, người cũng không thấy đâu. Nó là con gái, ở ngoài một mình nguy hiểm biết bao nhiêu!"
Lúc ông cụ nói đến những lời đầu tiên, trong lòng Tô Hòa còn có chút áy náy. Dù sao anh ấy cũng là người biết rõ sự thật, nhưng nghe đến những lời sau, anh ấy lập tức bình tĩnh hơn: "Ông nội, Tiểu Cửu nhà mình không phải con gái bình thường, không dễ bị bắt nạt đâu. Phó Nhiễm cũng nói rồi, em ấy đi làm nhiệm vụ với anh Thiếu Đình, có anh Thiếu Đình trông nom, không sao đâu ạ."
"Đi với Thiếu Đình à? Vậy thì được." Tô Chính Quốc trừng mắt hỏi: "Vừa nãy sao các cháu không nói?"
Vừa nãy không phải là chưa kịp nói sao?
Tô Đông và Nghiêm Chỉ hai người vẻ mặt ấm ức, nhưng lúc này không dám hó hé gì.
Tô Chính Quốc yên tâm, cũng thấy đói bụng. Nghiêm Chỉ đi mua cơm hộp, Tô Đông không nhịn được hỏi Tô Hoà: "Tiểu Cửu chính là Niếp Niếp , em biết phải không."
Tô Hòa cũng không giấu giếm nữa: "Ông nội, đây là anh Hai tự mình đoán ra, không phải cháu nói, Tiểu Cửu chắc sẽ không trách cháu đâu."
Tô Đông tiến lên đấm Tô Hòa một cái: "Em biết từ sớm sao không nói cho anh biết?"
"Tiểu Cửu không cho nói." Tô Hòa thở dài, "Lúc đó là khi lên mộ bà nội, Tiểu Cửu mới nói ra thân phận của mình."
"Vậy bà nội chắc chắn rất vui." Bây giờ Tô Đông chỉ muốn gặp Tiểu Cửu ngay lập tức.
"Chắc chắn rồi!" Tô Hòa cười nói, "Gia đình chúng ta đoàn tụ, vui mừng khôn xiết."
"Anh Cả và mọi người cũng không biết sao?"