Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 308

 

"Vẫn chưa biết." Tô Hòa đáp.

"Vậy những người khác thì sao?" Tô Đông lại hỏi.

"Chắc cũng không biết." Tô Hòa không dám nói cho người khác, "Anh Hai, hai người cũng phải giữ bí mật, nếu ai đó đoán ra, chúng ta mới nói. Lúc đó Tiểu Cửu mới không trách chúng ta, em ấy đã rất tủi thân rồi, chuyện này chúng ta không nên ép buộc em ấy nữa."

"Phải, em ấy muốn nhận ai thì nhận, không muốn nhận thì thôi." Tô Đông tán thành, rồi lại hỏi, "Vậy bây giờ ngoài chúng ta ra thì không còn ai biết nữa sao?"

"Còn có Phó Nhiễm và Phó Thiếu Đình." Tô Hòa nói.

"Ngay cả Phó Thiếu Đình cũng biết?" Tô Đông nhướng mày, trong lòng đặc biệt khó chịu, ngay cả người nhà họ Phó cũng biết rồi. "Vậy thái độ của cậu ấy đối với hôn ước đó là gì?"

Tô Đông nhớ rằng, hai người bọn họ đã được đính hôn từ nhỏ. Nếu Phó Thiếu Đình đã biết, vậy cậu ấy nghĩ gì?

Tô Hòa cười nói: "Anh Thiếu Đình đối xử với Tiểu Cửu rất tốt, nhưng em cảm thấy không thể nào đâu! Dù sao hai người cũng chênh lệch sáu tuổi, lại lâu như vậy không gặp mặt, Tiểu Cửu cũng không nhớ chuyện trước kia nữa."

"Vậy thì thôi." Tô Đông cũng không phải là người nhất định phải níu kéo chuyện này.

"Thôi cái gì? Chuyện của nhóc con sao các cháu có thể tự ý quyết định?" Tô Chính Quốc không vui, "Chuyện này đợi đến ngày thân phận của nó được công khai, rồi bàn bạc cũng chưa muộn."

Ông nội đã lên tiếng, hai người cũng không dám phát biểu lung tung nữa. Nghiêm Chỉ mua cơm hộp về, mời Tô Chính Quốc ăn cơm.

Tô Đông kéo Tô Hòa ra ngoài, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ông nội có ý gì vậy?"

Tô Hòa liếc mắt nhìn vào trong, cũng thấp giọng nói: "Lần trước anh Thiếu Đình cùng ông nội chơi cờ, ông nội cứ nhắc mãi đã lâu rồi không đánh cờ sảng khoái như vậy."


"Anh nhớ ông nội trước đây còn nói Thiếu Đình già trước tuổi, chán ngắt cơ mà." Trí nhớ của Tô Đông vẫn còn dừng lại ở tháng trước, đột nhiên có cảm giác như đã trải qua cả một đời người.

"Anh Thiếu Đình biết cách nhìn người mà ứng xử, tóm lại bây giờ ấn tượng của ông nội đối với anh Thiếu Đình chính là thế này." Tô Hòa giơ ngón tay cái lên.

Tô Đông trầm ngâm suy nghĩ. Một người có thể nắm bắt được ông nội trên bàn cờ như vậy, chỉ có một lời giải thích hợp lý.

Kỹ năng chơi cờ của Phó Thiếu Đình nhất định phải cao hơn ông nội.

Vậy Tiểu Cửu ở bên cậu ấy, liệu có ổn không?

*****

Ông cụ Tô bị tức đến ngất xỉu, rất nhiều họ hàng đã đến thăm. Những người mang theo đồ đến đều bị ông cụ trả lại, náo nhiệt cả một buổi chiều, mọi người người một câu tôi một câu, cuối cùng Nghiêm Chỉ lấy cớ ông cụ cần nghỉ ngơi mới đuổi được họ đi.

Tô Chính Quốc thật sự mệt mỏi, nghiêng người một cái, không bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Nghiêm Chỉ và Tô Đông dọn dẹp một lúc mới nghỉ tay, Tô Đông ôm lấy vai Nghiêm Chỉ nói: "May mà có em ở đây."

Nghiêm Chỉ nắm lấy tay anh, cười nói: "Anh lại nói câu này với em à?"

"Vợ của anh là tổng biên tập tương lai đấy, đôi tay này là để viết bài, sao có thể làm những việc nặng nhọc này được." Tô Đông nghiêm túc nói.

"Thôi đi." Nghiêm Chỉ đẩy anh một cái, "Trong nhà xảy ra bao nhiêu chuyện, chị dâu Cả chắc chắn không có tâm trạng chăm sóc, mẹ lại sang bên Lý Vãn, em không quản thì ai quản chứ!"

"Vất vả cho em rồi." Tô Đông dịu dàng nói.

"Miệng ngọt thế?" Nghiêm Chỉ véo mũi anh một cái.

"Em nói xem, Thiếu Đình đối với Tiểu Cửu nhà chúng ta là có ý gì vậy?" Tô Đông vẫn còn đang băn khoăn về vấn đề này.

"Đồ ngốc, anh nói xem có thể là ý gì? Trước đây, anh có thấy bóng dáng của cậu ấy ở nhà mình không?" Nghiêm Chỉ không khỏi bật cười.

Quả thật là không có!

Trừ khi thật sự cần thiết, nếu không Phó Thiếu Đình tuyệt đối sẽ không chạy đến nhà họ Tô.

Tô Đông nhíu mày: "Nếu nói như vậy, mười năm qua còn không gặp nhiều bằng mấy ngày nay đâu."

Nghiêm Chỉ cười véo má anh: "Anh mới phát hiện ra à, đúng là chậm tiêu thật, trước đây anh có thấy cậu ấy lấy lòng ai bao giờ chưa?"

Tô Đông chợt hiểu ra, khen ngợi: "Quả nhiên là em quan sát tỉ mỉ, anh bái phục."

"Haha. Nhìn anh ngốc nghếch chưa kìa." Nghiêm Chỉ không nhịn được cười.

"Vậy thì em cũng hết lựa chọn rồi, cả đời này chỉ có thể là của anh thôi." Tô Đông làm ra vẻ lưu manh.

"Cũng không biết bây giờ Tiểu Cửu đang làm gì, khi nào mới về." Nghiêm Chỉ tựa vào vai Tô Đông, ánh mắt nhìn lên bầu trời.

*****

Nhiệm vụ lần này của Phó Thiếu Đình là vận chuyển binh lính, đưa một đội binh sĩ đã qua huấn luyện đến biên giới.

Lúc xuất phát, Tô Tiểu Lạc buồn chán lấy mai rùa bói một quẻ.

Không tốt lắm. Quẻ hung.

Cô không tin, bói thêm một quẻ nữa.

Kết quả giống nhau, không biết có phải liên quan đến Phó Thiếu Đình hay không, nên không thể tính toán cụ thể được.

"Biết rõ có nguy hiểm, vậy mà anh vẫn đi sao?" Tô Tiểu Lạc hỏi.

"Quân nhân phải phục tùng mệnh lệnh, cho dù phải đối mặt với nguy hiểm cũng phải xông pha ở tuyến đầu." Phó Thiếu Đình kiên định trả lời.

Sau đó nói: "Em ở lại đây."

"Anh cho rằng em không có nghĩa khí sao?" Tô Tiểu Lạc nhướng mày, lúc này mà gọi cô đi cùng, ít nhất cũng có thêm một lớp bảo đảm.

"Anh sợ em gặp nguy hiểm." Phó Thiếu Đình xoa đầu cô, bảo người ta nhốt cô vào trong ký túc xá. "Đợi chúng ta cất cánh rồi thả cô ấy ra, đưa về nhà họ Tô."

"Phó Thiếu Đình, đồ khốn!" Tô Tiểu Lạc hét lên.

"Chị dâu, thiếu tướng bảo chị ở lại thì chị ở lại đi, đừng làm khó chúng tôi." Khỉ Con không khỏi cảm thán, quả nhiên là chị dâu, ngay cả tên của thiếu tướng cũng dám gọi thẳng.

Nhưng sau đó Tô Tiểu Lạc vẫn lên được trực thăng, cô dùng bùa nghe lời với Khỉ Con, sau đó mặc quần áo của Khỉ Con. Cô cúi đầu, không ai nhận ra thân phận mà trà trộn vào đội ngũ lên máy bay.

Tô Tiểu Lạc thấy người đẹp Nga kia đang nói chuyện với Phó Thiếu Đình.

Cô hỏi một người cùng đi trên trực thăng: "Người đang nói chuyện với thiếu tướng là ai vậy?"

"Ồ, đó là Anna. Nghe nói cô ấy là chuyên gia nghiên cứu khoa học kỹ thuật, là con lai, xinh đẹp phải không?" Người đồng đội cười nói.

Họ đều là lính mới, không quen biết Tô Tiểu Lạc: "Phải nói là Anna này đứng với thiếu tướng rất xứng đôi."

"Đừng nói bậy, thiếu tướng của chúng ta có người yêu rồi, lần trước có người nhìn thấy." Một người phản bác.

Phó Thiếu Đình có người yêu?

Tô Tiểu Lạc nhíu mày hỏi: "Người yêu của anh ấy trông như thế nào?"

"Nghe nói cũng rất xinh đẹp." Người kia thành thật nói, "Cậu nói xem, nếu không xinh đẹp thì làm sao xứng với thiếu tướng được chứ!"

"Anh đã gặp chưa mà nói là xinh đẹp?" Tô Tiểu Lạc bĩu môi.

"Sao tôi lại chưa gặp? Tôi còn biết cô ấy tên là gì. Gọi là, gọi là Tô Tiểu Lạc. Đúng, chính là Tô Tiểu Lạc. Nghe nói nhỏ hơn thiếu tướng sáu tuổi, không biết thiếu tướng có phải là trâu già gặm cỏ non không nữa."

"Thiếu tướng của chúng ta mặt mày nghiêm nghị, ở bên cạnh một cô gái nhỏ như vậy, có khi nào bị người ta tưởng là đang dẫn theo trẻ con không?"

Mọi người đều bật cười!

Tô Tiểu Lạc không ngờ mình lại tự hóng chuyện của chính mình, cô bĩu môi, ánh mắt lại dừng trên người Phó Thiếu Đình và Anna, quả nhiên là rất xứng đôi.

Cô không khỏi ưỡn ngực, bực bội nói: "Các anh không biết thì đừng nói bậy, cái gì mà dẫn theo trẻ con chứ?"

"Thật đấy, lần trước đi làm nhiệm vụ, nghe nói thiếu tướng chuẩn bị cho người yêu của anh ấy cả một túi đồ ăn vặt."

"Cưng chiều như vậy, không phải là xem như trẻ con thì là gì?"

Mọi người lại cười ồ lên.

Mặt Tô Tiểu Lạc đỏ bừng. Cái gì vậy chứ! Đám người này thật đáng ghét!

Còn Phó Thiếu Đình nữa, làm gì mà có nhiều chuyện muốn nói với người ta thế, nói mãi không hết hay sao?

Bình Luận (0)
Comment