Tô Tiểu Lạc lên núi, hôm nay trời nắng đẹp, không lạnh như hôm qua. Cô đi một đoạn, nhìn thấy Phó Thiếu Đình đang đứng sau gốc cây, bèn rón rén bước tới vỗ vai anh.
"Này!"
Phó Thiếu Đình không có phản ứng gì, chỉ nhẹ nhàng nói: "Vừa rồi đã thấy em rồi."
"Chậc." Tô Tiểu Lạc cảm thấy mất hứng, đưa bánh bao cho anh, "Anh không ăn chút gì sao?"
"Sáng nay ở gần đây anh thấy dấu chân gà rừng, anh thử xem có bắt được không." Phó Thiếu Đình nhận lấy, cắn một miếng.
Tô Tiểu Lạc: "Vậy em giúp anh."
Phó Thiếu Đình liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Không được dùng pháp lực, ở lại đây thêm một lúc cũng không sao."
Tô Tiểu Lạc gật đầu: "Được rồi!"
Hai người nấp ở đây một lúc, không thấy bóng dáng gà rừng đâu.
Tô Tiểu Lạc: "Có lẽ nó đã kiếm ăn xong, về tổ rồi, để em bói một quẻ xem tổ của nó ở đâu."
Phó Thiếu Đình trầm mặt xuống: "Em lại dùng pháp lực, phải ăn bao nhiêu con gà rừng mới bù lại được?"
Tô Tiểu Lạc cười hắc hắc, không dám nói thêm gì nữa.
Giết địch một ngàn, tự hại tám trăm
"Lên phía trước xem thử." Phó Thiếu Đình chỉ tay về một phía.
"Được." Tô Tiểu Lạc ngoan ngoãn đi theo phía sau, nhìn thấy dấu chân trong một hốc tuyết, cô vui mừng reo lên, "Ở đây cũng có dấu chân, nhanh lên, nó ra rồi kìa."
Chỉ thấy một con gà rừng sặc sỡ bước ra từ hốc tuyết, rất mập mạp!
Phó Thiếu Đình giương cung, một mũi tên trúng đích!
"Giỏi quá!" Mắt Tô Tiểu Lạc sáng rực, vỗ tay liên tục, đang định đi nhặt thì có một con nữa chui ra. Phó Thiếu Đình giương cung, lại bắn trúng một con.
Còn chưa kịp vui mừng, lại có thêm hai con gà rừng nữa chui ra, Phó Thiếu Đình nhanh chóng bắn ra hai mũi tên, trúng cả hai!
"Hay lắm, chúng ta đây là bắt gọn cả ổ rồi!" Tô Tiểu Lạc vỗ tay khen ngợi.
Hai người đi tới nhặt gà rừng.
Tô Tiểu Lạc còn lấy được mấy quả trứng gà rừng từ trong tổ của chúng: "Có thể làm trứng hấp rồi."
"Ừ." Phó Thiếu Đình đeo cung tên lên lưng, lấy dây gai buộc hai con gà rừng lại với nhau.
"Phó Thiếu Đình, anh giỏi quá!" Tô Tiểu Lạc giơ ngón tay cái lên.
Phó Thiếu Đình khẽ nhếch khóe miệng, nói: "Xuống núi nhanh lên! Nướng gà rừng cho cô mèo tham ăn này."
"Được rồi, được rồi!" Tô Tiểu Lạc thèm thuồng, hôm qua còn chưa được ăn thỏ nướng, lần này phải ăn nhiều một chút.
"Suỵt." Phó Thiếu Đình đột nhiên đè Tô Tiểu Lạc xuống đất.
Tô Tiểu Lạc mở to mắt, có chút khó hiểu, anh cởi áo khoác ra, phủ lên trên một ít tuyết.
Có tiếng bước chân xào xạc. Có người đang đến gần, nói thứ tiếng không hiểu được. Tô Tiểu Lạc nghe mà đầu óc quay cuồng, hoàn toàn không hiểu, dứt khoát không nghe nữa.
Cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào yết hầu của Phó Thiếu Đình.
Tại sao con trai lại có yết hầu nhỉ? Cô không nhịn được sờ thử một cái.
Phó Thiếu Đình cúi đầu nhìn khuôn mặt cô, lông mày hơi nhíu lại. Tô Tiểu Lạc thấy thú vị, lại xoa xoa cằm anh hai cái, rồi cười tinh nghịch.
Chờ mãi đến khi tiếng động bên ngoài biến mất, Phó Thiếu Đình mới ngồi dậy, Tô Tiểu Lạc hỏi: "Vừa rồi bọn họ nói gì vậy?"
Ánh mắt Phó Thiếu Đình âm trầm, mang theo chút lạnh lẽo: "Gần đây bọn họ bị tổn thất nặng nề, nên định nhân dịp cuối năm trả thù."
"Mục tiêu của bọn họ là..."
"Thôn Hướng Vân."
Thôn Hướng Vân là thôn xóm gần biên giới, diện tích không lớn lắm, nhưng cũng có hàng trăm hộ gia đình, khoảng bốn năm trăm người. Nếu bọn chúng thực sự muốn tập kích, thì người dân trong thôn chắc chắn không thoát được.
"Khốn kiếp! Bọn chúng lại dám ra tay với dân thường?" Tô Đông tức giận siết chặt nắm đấm.
"Mấy lần chúng tổn thất nặng nề nên muốn trút giận!" Vẻ mặt Tô Viễn nghiêm trọng.
"Chúng muốn trút giận, chúng ta còn muốn báo thù!" Tiểu Giang kích động nói, "Chúng ta còn muốn báo thù cho đội trưởng Cao Sơn!"
Tiểu Hứa cũng nói: "Đúng vậy! Để bọn chúng đến rồi đừng hòng quay về!"
Mọi người đều phẫn nộ, những kẻ mất hết nhân tính này sớm muộn gì cũng sẽ phải trả giá. Cho bọn chúng biết, Trung Quốc bây giờ không còn là Trung Quốc để mặc người ta chèn ép nữa!
"Thiếu Đình, cậu thấy sao?"
"Giả vờ rút lui, mai phục." Phó Thiếu Đình nói.
Bọn chúng định tập kích vào dịp Tết, chắc chắn là cho rằng lúc đó họ sẽ rời đi, không có phòng bị. Vậy thì hãy cho bọn chúng một vố đau, để chúng có đến mà không có về.
Tô Tiểu Lạc đang nướng gà bên ngoài, nghe được kế hoạch của họ, liên tục gật đầu. Những kẻ không biết rút kinh nghiệm thì nên cho một bài học.
Ăn xong bữa gà nướng thơm phức, họ định rút lui, bắt đầu thu dọn lều trại.
Họ xuống núi một cách rầm rộ. Nói chuyện với trưởng thôn xong, trưởng thôn tái mặt, không biết phải làm sao.
"Những ai có thể đến nhà họ hàng thì cố gắng sắp xếp rời khỏi đây." Tô Đông nói.
"Được, tôi sẽ đi nói với mọi người." Trưởng thôn là một ông lão hơn sáu mươi tuổi, vội vàng triệu tập người dân trong làng đến bàn bạc.
Một người đàn ông lực lưỡng nói: "Để mẹ già và vợ con tôi đến nhà họ hàng, tôi không đi! Mấy thứ chó má này, tôi phải giết một tên mới được!"
"Đúng vậy! Chúng ta không cần phải đi." Một người đàn ông khác khoảng bốn mươi tuổi cũng nói như vậy.
Người dân ở đây quanh năm săn bắn làm ruộng, thân thể rất cường tráng, cũng biết đánh nhau.
Quả thực là những trợ thủ đắc lực.
"Mấy người lính này có người còn chưa đến hai mươi, họ làm được, chúng ta cũng làm được!"
Trưởng thôn thấy họ kiên quyết như vậy, cũng không biết làm sao, bèn nhìn về phía Tô Đông và mọi người.
Tô Viễn nói: "Việc này nhắc nhở tôi một điều, "Lính biên phòng chúng ta cũng có lúc vắng mặt, tôi dự định chọn một số người trong thôn các người làm đội tuần tra, nếu có địch tấn công, cũng có thể chống trả."
"Ý kiến hay!" Mọi người đều khen ngợi, nhất trí.
Bao nhiêu năm nay, họ luôn sống trong bóng tối. Nhưng tổ tiên đời đời kiếp kiếp đều ở đây, không nỡ rời đi.
Tự lực cánh sinh!
Tô Đông bảo trưởng thôn truyền đạt việc này xuống, ai tự nguyện thì tham gia.
Những người đàn ông trong thôn Hướng Vân, thậm chí cả những đứa trẻ mười mấy tuổi cũng hăng hái tham gia, chuyện này ồn ào đến tận nửa đêm mới yên tĩnh.
Sáng sớm hôm sau, những người già yếu phụ nữ và trẻ em đều được sắp xếp đến nhà họ hàng, chỉ còn lại một số người đàn ông khỏe mạnh.
Tô Đông phụ trách huấn luyện cho họ.
Tô Tiểu Lạc phụ trách ăn, cũng phụ trách ngủ. Cũng giống như trẻ con, ngủ càng nhiều, hồi phục càng nhanh. Phó Thiếu Đình tìm mọi cách bồi bổ cho cô, cô hồi phục càng nhanh chóng.
Đã có thể thi triển một số pháp thuật đơn giản.
Hôm đó, Tô Tiểu Lạc đang định ngủ trong nhà dân thì thấy một bóng trắng lao vào bọc đồ của cô.
Cô nhanh tay nhanh mắt, niệm một câu thần chú, trói chặt con vật nhỏ đó lại.
"Ơ!"
"Quả là oan gia ngõ hẹp! Con cáo nhỏ này! Thật là không sợ trộm lấy, chỉ sợ trộm nhớ."
Tô Tiểu Lạc túm lấy cổ nó, nhẹ nhàng vỗ vào mông nó một cái: "Ngươi thấy ta dễ bắt nạt sao? Ngươi quên rồi à, ta đã nói nếu bắt được ngươi, sẽ lột da ngươi làm khăn quàng cổ."
Cáo tuyết mặt mày buồn bã, hai chân chắp lại như đang cầu xin.
"Cầu xin cũng vô dụng!"
"Hu hu..."