"Lang thú, đừng giả chết nữa, nó đang nói gì vậy?" Tô Tiểu Lạc hỏi lang thú trong ngọc cổ.
"Nó nói nó sẽ bồi thường cho ngươi." Lang thú lầm bầm, cô nhóc keo kiệt này, một cái đùi gà cũng không cho nó ăn.
"Nhìn bộ dạng ngươi kìa." Tô Tiểu Lạc lấy từ trong túi ra một cái đùi gà ném cho nó.
Lang thú nuốt vào bụng, vui vẻ thông dịch: "Nó nói nó có linh chi."
"Linh chi, đại bổ đấy!" Tô Tiểu Lạc hăm doạ, "Được rồi, ngươi dẫn ta đi, dám giở trò gì thì ta sẽ lột da ngươi làm khăn quàng cổ."
Cáo tuyết sợ hãi, nào dám có hành động gì khác, chỉ đành dẫn Tô Tiểu Lạc đến hang ổ của mình.
Quả nhiên, Tô Tiểu Lạc tìm thấy một cây linh chi ở đó, rất lớn, nếu hấp thụ hết cây này, cô có thể hồi phục hoàn toàn.
Thật là không tốn công sức mà có được.
Tô Tiểu Lạc vui mừng, liền bổ đôi con gà nướng còn lại, chia cho mỗi con một nửa.
"Thế này còn tạm được." Lang thú đã đói lâu rồi, nó ăn hết một nửa, lại liếc nhìn cáo tuyết, cáo tuyết không dám lại gần con gà nướng, co rúm một góc cúi đầu.
Lang thú ăn luôn nửa còn lại.
Vừa ăn vừa nhỏ giọng lầm bầm: "Hôm đó ngươi còn ăn hết một con thỏ nướng, coi như tiện nghi cho ngươi rồi."
Cáo tuyết nào dám lên tiếng, con sói này trông thật đáng sợ, lỡ nó ăn thịt mình thì không ổn.
Tô Tiểu Lạc hấp thụ hết linh khí của linh chi, khí huyết lưu thông, tinh thần lập tức tốt lên nhiều.
Thức khuya hại sức khỏe quá! Cô cảm thấy tóc mình rụng nhiều hơn rồi.
"Cáo tuyết, chúng ta đi đây!" Tô Tiểu Lạc vẫy tay chào nó.
"Ụ ụ ụ." Cáo tuyết lại kêu lên mấy tiếng.
Tô Tiểu Lạc nhìn về phía lang thú, lang thú dịch lại: "Nó còn một ít đồ tốt, hy vọng sau này có thể đi theo cô.... Cái gì? Không được, không được, vậy chẳng phải sẽ có thêm một đứa tranh giành đùi gà với ta sao."
"Đồ tốt gì?" Tô Tiểu Lạc hỏi.
Cáo tuyết chạy ra ngoài, Tô Tiểu Lạc đi theo sau, lang thú còn định kêu la, cô trừng mắt nhìn nó: "Không được ghen tị, chỉ vì một cái đùi gà? Đi theo ta, tầm nhìn của ngươi phải mở rộng ra!"
Lang thú ai oán nhìn cô.
Tầm nhìn? Không mở rộng ra được chút nào.
"Ta đây là đang bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình."
"Được rồi! Về rồi sẽ làm cho ngươi mấy con gà nướng." Tô Tiểu Lạc hứa hẹn.
"Ngươi nói đấy nhé, nuốt lời là chó con." Lang thú hài lòng chui vào ngọc cổ.
Tô Tiểu Lạc đi theo sau cáo tuyết, rất nhanh đã đến một hang động. Cửa hang này trông rất lớn, bên ngoài được ngụy trang, một số cành cây và tuyết che giấu nơi này rất kỹ. Nếu không phải cáo tuyết dẫn đường, cô cũng không nhận ra đây là một hang động.
Dọn dẹp cành cây xong, cô lấy đèn pin ra chiếu vào trong hang.
"Ồ!"
"Nhiều vậy sao?"
Trong hang động cất giấu một số súng ống, dưới ánh đèn pin phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Cũng không ít, mấy thùng lớn. Trên mặt đất còn có một ít thuốc nổ và mìn.
Tô Tiểu Lạc dùng cái đầu nhỏ thông minh của mình suy nghĩ một chút, liền biết đây chắc là vũ khí mà những kẻ tập kích chuẩn bị.
Không khuân hết chỗ này đi thì thật là có lỗi với trời đất.
Tô Tiểu Lạc thu hết vào trong túi không gian, nhìn vào trong nữa, còn có một ít đồ ăn. Đồ hộp, bánh quy, và một con dê rừng bị gi.ết ch.ết.
Thời tiết lạnh giá, con dê rừng đã được làm sạch nội tạng, thịt vẫn được bảo quản rất tốt.
Quân địch này cũng thật chu đáo.
Để cảm ơn bọn họ, Tô Tiểu Lạc đã bố trí một trận pháp mê hoặc trong hang động. Nhất định phải cho bọn họ trải nghiệm cảm giác lên thiên đường là gì.
Sau đó cô chôn mìn xuống đất, ngụy trang xong xuôi rồi lui ra ngoài, khôi phục lại cửa hang như cũ.
Cô vỗ tay nói: "Hoàn hảo!"
Tô Tiểu Lạc ẵm cáo tuyết lên, cáo tuyết vui vẻ bò lên vai Tô Tiểu Lạc, làm một chiếc khăn quàng cổ đúng chuẩn.
Khi cô xuống núi, đúng lúc gặp Phó Thiếu Đình đang vội vã chạy đến.
"Em đi đâu vậy?" Anh nắm chặt lấy cánh tay Tô Tiểu Lạc, lực đạo hơi mạnh, lộ rõ vẻ hoảng hốt.
"Em đi làm một việc lớn!" Tô Tiểu Lạc cười hì hì, "Anh đừng nắm tay em nữa!"
"Anh đã nói rồi, em đừng hành động một mình, em quên rồi sao?" Phó Thiếu Đình kìm nén nỗi sợ hãi và tức giận của mình.
Mỗi lần trước khi đi ngủ, anh đều có thói quen nhìn Tô Tiểu Lạc một cái, lần này nhìn thấy phòng cô trống trơn, anh lập tức hoảng sợ.
Tô Tiểu Lạc còn chưa kịp trả lời, đã bị anh ôm chặt vào lòng. Cô lập tức hiểu ra, vòng tay ôm lại anh, an ủi: "Được rồi! Là em sai! Nhưng mà em có để lại giấy nhắn đấy! Là anh không nhìn thấy."
Phó Thiếu Đình ôm cô, trái tim mới dần dần bình tĩnh lại. Đồng thời anh cũng quyết tâm, phải sớm rời khỏi đây, không thể để cô gặp bất kỳ nguy hiểm nào nữa.
"Vừa rồi em phát hiện ra nơi quân địch cất giấu vũ khí, tiện thể chôn cho bọn họ một quả mìn, muốn xem chiến lợi phẩm không?" Tô Tiểu Lạc cười xấu xa hỏi.
Phó Thiếu Đình buông cô ra, tức giận hỏi: "Em lại dùng pháp thuật?"
Tô Tiểu Lạc: "Nhờ có cáo tuyết này, em đã ăn linh chi của nó, pháp lực đã hồi phục rồi. Số vũ khí kia cũng là do cáo tuyết này dẫn em đi tìm."
Tô Tiểu Lạc lấy tất cả vũ khí ra khỏi túi không gian.
Phó Thiếu Đình cầm lấy một khẩu súng, thử hai phát: "Đều là hàng mới."
"Tèn tén ten! Còn có thuốc nổ và đạn dược nữa, sao nào? Em lợi hại không?" Tô Tiểu Lạc lấy hết ra, chống nạnh hất cằm nói.
Tô Đông và Tô Viễn cũng chạy tới, nhìn thấy số vũ khí trên mặt đất mà há hốc mồm. Vừa rồi họ còn đang thảo luận về việc thiếu vũ khí. Đây quả thực là buồn ngủ gặp chiếu manh.
"Đây đều là vũ khí mới nhất, Tiểu Cửu, em lấy ở đâu ra vậy?" Tô Đông yêu thích không buông tay khẩu súng, tò mò hỏi.
"Hì hì, bí mật." Tô Tiểu Lạc không nói cho họ biết.
"Con bé này, còn bí mật." Tô Đông nói, "Số vũ khí này em định xử lý thế nào?"
Tô Tiểu Lạc: "Em cũng chả cần mấy thứ này, mọi người cứ tự xử lý đi!"
Cô ngáp một cái, nói: "Dù sao em cũng buồn ngủ rồi, đi ngủ đây, Phó Thiếu Đình đi ngủ với em."
Cô khoác tay Phó Thiếu Đình, dẫn anh đi về.
"Con bé này." Tô Đông vừa cười vừa nhận ra có gì đó không đúng, "Sao lại để Phó Thiếu Đình đi ngủ cùng, không được đâu!"
"Tiểu Cửu chắc chắn có chuyện muốn nói với Phó Thiếu Đình, hai người này giấu không ít bí mật đâu!" Tô Viễn liếc mắt đã nhìn thấu, "Trước tiên gọi người vận chuyển số vũ khí này về đã."
"Anh cả, khẩu súng lục P5 này cho em nhé." Tô Đông muốn.
"Cho em....." Tô Viễn nói, "mang về nghiên cứu."
"Chậc." Tô Đông cạn lời.
*****
Tô Tiểu Lạc kéo Phó Thiếu Đình đi một đoạn, thấy xung quanh không có ai, bèn cười bí mật: "Phó Thiếu Đình, em còn phát hiện ra một thứ tốt nữa."
Cô lấy con dê rừng ra ném lên tuyết.
Phó Thiếu Đình khẽ nhíu mày, cạn lời nhìn cô. Mấy khẩu súng kia cái nào chẳng quý giá, vậy mà đối với cô còn không bằng một con dê rừng.
Lại còn lén lút giấu nữa chứ.
"Thứ này ít quá, em đã hứa với cáo tuyết và lang thú, sẽ chia cho bọn nó một ít." Tô Tiểu Lạc tìm cớ nói, "Em không phải là em ăn một mình đâu!"
Phó Thiếu Đình bất đắc dĩ gật đầu: "Vậy xin hỏi, em muốn ăn như thế nào?"
"Nướng?" Mắt Tô Tiểu Lạc sáng lấp lánh.
Biểu cảm của cô thật sự quá đáng yêu, Phó Thiếu Đình không nhịn được, ngón tay thon dài khẽ véo má cô.
Tô Tiểu Lạc ngẩn người.
Phó Thiếu Đình rụt tay về, bình thản nói: "Đây là phần thưởng."