Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 343

"Còn ngây ra đó làm gì? Mau đi nấu cơm." Lão già áo đen quát khẽ.

Lý Vãn run rẩy đi nấu cơm. Cô ta lén lấy từ trong áo ra một gói thuốc, dùng cán bột nghiền thành bột mịn rồi bỏ vào bát.

Bên trong phòng, Tô Tử Huyên nắm tay Trình Nhã, nhỏ giọng hỏi: "Bà nội, sao bà lại đi cùng kẻ xấu?"

Trình Nhã vu.ốt ve đầu cô bé, ánh mắt chất chứa bao cảm xúc: "Niếp Niếp, đừng chạy lung tung nữa, mẹ tìm con mãi không thấy."

Tô Tử Huyên biết bà nội thần trí không ổn định, liền ngoan ngoãn nắm tay bà: "Bà nội, cháu không đi đâu cả, cháu sẽ ở bên bà."

Lão già áo đen bên ngoài nghe được, bất giác mỉm cười: "Con bé này cũng khéo nói dối đấy."

"Hừ, ông là kẻ xấu, cháu không thèm nói chuyện với ông." Tô Tử Huyên quay lưng đi.

Lão già áo đen ho dữ dội, chiếc khăn tay nhuốm máu đỏ. Lão nhíu mày, ném chiếc khăn vào lò sưởi, nó lập tức hóa thành tro bụi.

"Ông không đi bệnh viện, sẽ chết đấy." Tô Tử Huyên thấy vậy, cau mày nói.

"Ta chết đi chẳng phải tốt sao? Nhóc con có thể chạy thoát." Lão già áo đen thản nhiên nói.

Đại sư huynh, sư phụ, sư muội đều không còn nữa...

Cõi đời mênh mông này, quyền lực, tiền tài đều là hư vô. Nghĩ lại những năm qua, lão đã sống được bao nhiêu ngày vui vẻ?

Tô Tử Huyên khoanh tay nói: "Hừ, nếu ông chết, chắc chắn sẽ không có ai đốt giấy tiền cho ông. Ông sẽ không có tiền tiêu, sẽ chết đói."

Lão già áo đen trừng mắt, cô bé đã nói trúng nỗi đau của lão. Lão đột nhiên nhìn Tô Tử Huyên, vẫy tay: "nhóc con, lại đây, bái ta làm sư phụ."

"Tại sao cháu phải bái ông làm sư phụ? Cháu không muốn." Tô Tử Huyên từ chối.

"Ta có thứ rất quan trọng đối với cô nhỏ của cháu, chỉ cần cháu bái ta làm sư phụ, ta sẽ truyền lại cho cháu." Lão già áo đen dụ dỗ.

"Thứ rất quan trọng đối với cô nhỏ?" Tô Tử Huyên nghe mẹ nói cô nhỏ đã trở về, nhưng đến giờ bé vẫn chưa gặp. Nếu cô nhỏ có được thứ quan trọng đó, chắc chắn sẽ rất vui.

Cô bé do dự, nhỏ giọng hỏi: "Vậy nếu cháu bái ông làm sư phụ, ông sẽ thả chúng cháu đi sao?"


"Đương nhiên." Lão già áo đen biết mình không còn sống được bao lâu, liền đồng ý ngay.

"Vậy..." Tô Tử Huyên nhíu mày. "Cháu phải bái sư như thế nào?"

"Cháu lại đây quỳ xuống." Lão già áo đen nói. "Nói theo ta, cháu là Tô Tử Huyên, hôm nay bái Lý... Mộc làm thầy."

Tô Tử Huyên quỳ xuống, nói theo lời lão già áo đen: "Cháu là Tô Tử Huyên, hôm nay bái Lý Mộc làm thầy."

Lý Mộc.

Lão già áo đen nhắm mắt lại, đã lâu lắm rồi lão không nghe thấy cái tên này. Mẹ lão vì nhà nghèo không có tiền cho chồng đánh bạc nên bị đánh chết. Lão bỏ nhà ra đi, đói đến hoa mắt chóng mặt, cướp lấy chiếc bánh bao của sư muội. Đại sư huynh đã đè lão xuống đất đánh cho một trận.

Nhưng cũng nhờ lần đó, ba người quen biết nhau. Sư muội lau vết thương trên trán cho lão, hỏi: "Anh tên gì? Lần sau đừng cướp bánh bao của người khác nữa."

"Lý Mộc."

Trong ngôi miếu đổ nát đó, ba người quỳ xuống kết nghĩa anh em.

"Không cầu cùng năm cùng tháng cùng ngày sinh, chỉ cầu cùng năm cùng tháng cùng ngày chết."

Tầm mắt lão mờ đi, nhìn lại cuộc đời đúng sai bỗng chốc trở nên chẳng còn quan trọng. Đại sư huynh trọng tình trọng nghĩa, lão thì trọng lợi, còn tiểu sư muội chỉ có đại sư huynh trong mắt.

Ba người bọn họ đều không phù hợp với nhau.

Tu luyện trăm năm, cuối cùng cũng chỉ là công cốc.

Ông lão ho dữ dội, Tô Tử Huyên cau mày, đứng dậy bưng bát nước trên bàn đưa đến cho lão.

Lý Mộc nhìn cô bé trước mặt, nhận lấy bát nước hỏi: "cháu nên nói gì?"

"Sư phụ, mời người uống nước."

"Hahaha, tốt." Lý Mộc uống cạn nước, ném bát xuống đất vỡ tan tành. Trước ánh mắt kinh hãi của Tô Tử Huyên, ông lão lấy từ trong ngực ra nửa cuốn sách đưa cho cô bé: "Cái này thuộc về cháu."

Đúng lúc này, Lý Vãn bưng bát mì đến. Mỗi người một bát. Ánh mắt cô ta dừng lại trên người lão già áo đen.

Lão già áo đen ăn được vài miếng thì ngừng lại, bắt đầu ho dữ dội. Bụng lão đau quặn thắt, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào Lý Vãn.

"Ngươi dám hạ độc ta?"

"Tôi không có, tôi không biết ông đang nói gì." Lý Vãn kéo Trình Nhã dậy. "Mẹ, chúng ta đi thôi."

Lão già áo đen nằm im bất động. Tô Tử Huyên đi tới hỏi: "Sư phụ sao vậy?"

Trình Nhã kéo Tô Tử Huyên theo: "Niếp Niếp, chúng ta đi thôi."

"Cháu không đi, bà nội, ông ấy không khỏe." Tô Tử Huyên nghiêm túc nói. "Bây giờ ông ấy là sư phụ của cháu, cháu không thể đi."

Lão già áo đen bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, ngửa đầu lên trời cười lớn: "Sư huynh, con bé này mang dòng máu của anh, vậy mà lại là đồ đệ của ta. Ta không thua, ta không thua. Đồ đệ, lễ tết nhớ đốt giấy tiền cho ta, sư phụ cháu sợ nghèo lắm, không chịu nổi cảnh nghèo khổ đâu."

Tô Tử Huyên gật đầu, nửa hiểu nửa không.

"Mẹ, chúng ta đi thôi!" Lý Vãn lao tới, giật lấy nửa cuốn sách trên tay Tô Tử Huyên.

Cô ta cầm con dao găm, kích động đến run rẩy. Chỉ cần học được đạo thuật trong đó, cô ta sẽ có năng lực chống lại Tô Tiểu Lạc.

"Kẻ xấu, đừng cướp sách của cháu." Tô Tử Huyên túm lấy tay cô ta.

Lý Vãn đẩy cô bé ra, cô bé ngã xuống đất, đau đến khóc lớn lên

"Niếp Niếp khóc rồi, Niếp Niếp khóc rồi." Trình Nhã luống cuống, bà ta nhìn cuốn sách trong tay Lý Vãn, lao tới định giật lại. "Đây là của Niếp Niếp."

"Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, con là Vãn Vãn, con mới là con gái của mẹ." Lý Vãn gần như phát điên.

Trình Nhã không nghe, giằng co với Lý Vãn. Ánh mắt Lý Vãn lạnh đi, đột nhiên đẩy Trình Nhã ngã xuống đất.

Là bà ta không chịu đi cùng mình, không phải mình không đưa bà ta đi.

Trình Nhã ngã xuống đất, miệng lẩm bẩm: "Đừng cướp đồ của Niếp Niếp, không được."

Bà ta ôm chặt chân Lý Vãn, không cho cô ta đi.

Lão già áo đen nói: "Ngươi không đi, Tô Tiểu Lạc sẽ đến đấy."

Lý Vãn nghiến răng, cô ta không thể gục ngã ở đây, cô ta không muốn ngồi tù. Cô ta cố gắng gỡ tay Trình Nhã ra nhưng Trình Nhã hoàn toàn mất lý trí, cũng không sợ đau.
Cô ta tức giận giơ con dao găm lên.

"Bà nội!"

Lão già áo đen lao tới cứu Trình Nhã, nhưng lưng lão lại bị con dao găm đâm trúng.

Lý Vãn hoảng hốt, vừa đi vừa lùi vội vàng rời khỏi đó.

Tô Tử Huyên chỉ nhìn thấy máu chảy lênh láng, đứng chết lặng tại chỗ.

"Đồ đệ, ta đã cứu bà nội cháu, nhớ lời hứa với sư phụ, đốt nhiều giấy tiền cho ta." Nói xong, lão gục đầu xuống hoàn toàn tắt thở.

"Oa!" Trình Nhã ôm chặt Tô Tử Huyên, không cho cô bé nhìn nữa.

Tô Tiểu Lạc và Phó Thiếu Đình vừa lúc chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng này.

Tô Tiểu Lạc bước tới kiểm tra hơi thở của lão già áo đen, đã không còn thở nữa.

Cô bấm đốt ngón tay, nói: "Phó Thiếu Đình, anh ở đây trông chừng họ, em đi truy đuổi."

"Được, cẩn thận."

Tô Tiểu Lạc lần theo dấu chân đuổi theo.

Bình Luận (0)
Comment