Theo dấu chân, Tô Tiểu Lạc nhanh chóng đến ngã ba đường.
Cả hai bên đều có dấu chân, còn có dấu vết bánh xe, có người qua lại không phân biệt được ai với ai.
Đang do dự không biết đi đường nào, cáo tuyết xuất hiện từ trên vai cô nhảy xuống, đứng ở phía trước ra vẻ muốn Tô Tiểu Lạc đi theo nó.
Khứu giác của cáo tuyết rất nhạy bén, đi theo nó chắc chắn không sai. Hai người đi bộ hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến bờ sông Vệ Thành.
Trên sông có một chiếc thuyền đang rời khỏi đây.
Lý Vãn trốn trong đống lương thực trong khoang thuyền, nhìn chằm chằm Tô Tiểu Lạc bên bờ sông. Cô ta siết chặt nắm đấm, ánh mắt đầy thù hận. Nếu không phải tại Tô Tiểu Lạc, cô ta căn bản không cần phải thê thảm như vậy.
"Ồ, con nhỏ này từ đâu đến, trông xinh thật đấy!"
"Làn da này thật trắng."
Có mấy người đàn ông phát hiện ra Lý Vãn, dồn cô ta vào trong góc. Lúc chạy trốn, cô ta sơ ý làm rách quần, hiện giờ chiếc quần rách không thể che đậy cặp đùi trắng nõn.
Những người lái thuyền này rong ruổi khắp nơi, đã lâu không gần gũi phụ nữ.
Họ chỉ đi ngang qua Vệ Thành, lúc này nhìn thấy Lý Vãn một mình bỗng nảy sinh tà niệm.
"Các người, các người đừng lại gần." Lý Vãn vừa lùi lại vừa lớn tiếng kêu.
"Đến chơi với anh em một chút nào." Một người trong số đó lao tới trước.
Lý Vãn muốn hét lên, chỉ cần cô ta hét lên, Tô Tiểu Lạc sẽ tìm thấy cô ta, nhưng vừa mở miệng, đã bị bịt chặt.
"..."
Cô ta tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt tủi nhục rơi xuống.
Âm thanh ghê tởm cùng tiếng cười phóng túng của bọn họ, Lý Vãn hoàn toàn mất đi ý thức: Nhất định phải khiến Tô Tiểu Lạc phải trả giá! Phải khiến đám người này phải trả giá!
Tô Tiểu Lạc nhìn về phía chiếc thuyền xa xa, Lý Vãn rốt cuộc đã đi đâu?
Cô trở lại con hẻm nhỏ.
Phó Thiếu Đình thấy cô một mình trở về, không khỏi hỏi: "Để cô ta chạy thoát rồi sao?"
"Ừm." Tâm trạng Tô Tiểu Lạc không tốt, cô đi đến bên Tô Tử Huyên, Tô Tử Huyên nhào vào lòng cô lặng lẽ rơi nước mắt.
"Ngoan, không sao rồi." Tô Tiểu Lạc nhẹ nhàng vỗ về lưng cô bé.
"Đừng cướp con gái của tôi." Trình Nhã đẩy Tô Tiểu Lạc ra, ôm Tô Tử Huyên vào lòng.
Tô Tiểu Lạc đứng đó nhìn Trình Nhã với ánh mắt phức tạp, Phó Thiếu Đình đột nhiên lên tiếng: "Tử Huyên hình như không nói được nữa rồi."
*****
Ôn Dữ có mặt dọn dẹp hiện trường. Tô Tử Huyên không nói được, chỉ có thể viết chữ để nói cho họ biết chuyện gì đã xảy ra.
Khi biết Lý Vãn chĩa mũi dao vào Trình Nhã, Ôn Dữ cũng giật mình.
"Sư thúc của cô trước khi chết cũng coi như làm được một việc tốt."
"Ông ta chỉ là vì bản thân để đổi lấy lợi ích cuối cùng mà thôi, thật hèn hạ." Tô Tiểu Lạc nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể không nhận ơn này của ông ta.
Cho dù là Trình Nhã xảy ra chuyện, hay Tô Tử Huyên xảy ra chuyện, đều là điều mà nhà họ Tô không thể chịu đựng nổi.
Ôn Dữ mang thi thể lão già áo đen và con dao găm về đồn cảnh sát, trên đó có dấu vân tay, sau này cũng có thể làm bằng chứng.
Tô Tiểu Lạc và Phó Thiếu Đình đưa Tô Tử Huyên và Trình Nhã đến bệnh viện.
Cả nhà cuối cùng cũng đoàn tụ.
Nghiêm Chỉ sau khi biết Tử Huyên không nói được, lập tức đưa cô bé đi khám bác sĩ.
Bác sĩ nói Tử Huyên bị di chứng chấn thương tâm lý, là vấn đề về tâm lý: "Có lẽ cả đời, cũng không nói được nữa."
Nghiêm Chỉ ôm Tử Huyên, đau lòng không biết làm sao. Tô Tiểu Lạc cũng không có biện pháp , tức giận siết chặt nắm đấm.
Lý Vãn này, thật sự là hại người không ít.
"Không còn cách nào sao?" Phó Thiếu Đình hỏi.
"Đây là chứng mất tiếng, em cũng không có cách nào." Tô Tiểu Lạc bất lực nói, nếu là chuyện về hồn phách cô còn có thể nghĩ cách. Cô chống cằm, phiền muộn nói, "Nửa cuốn sách kia bị Lý Vãn cướp mất rồi, nếu không thì còn có thể giải cổ cho bố mẹ anh."
"Bố mẹ anh bị trúng cổ?" Phó Thiếu Đình kinh ngạc hỏi.
"Ừm, ly tâm cổ." Tô Tiểu Lạc gật đầu, "Nếu em đoán không nhầm thì nửa cuốn sách kia là về cổ thuật."
Săc mặt Phó Thiếu Đình trầm xuống, hỏi: "Trúng cổ này sẽ có hậu quả gì?"
"Tình cảm sẽ ngày càng nhạt dần."
"Khó trách." Trong ấn tượng của Phó Thiếu Đình, tình cảm của bố mẹ kỳ thật vẫn luôn rất tốt.
"Chỉ là, tại sao ông ta lại dùng cổ thuật với bố mẹ anh?" Tô Tiểu Lạc cũng cảm thấy khó hiểu.
"Em không có cách nào gọi linh hồn ông ta ra sao?" Phó Thiếu Đình nghiêm túc hỏi.
"Em cũng muốn!" Tô Tiểu Lạc thở dài, "Như ông ta vậy, không gọi về được nữa rồi."
"Để Ôn Dữ điều tra chiếc thuyền kia, nói không chừng là cô ta đã lên chiếc thuyền đó." Phó Thiếu Đình nói.
"Em cũng nghĩ vậy." Tô Tiểu Lạc nói.
"Đừng suy nghĩ nhiều." Phó Thiếu Đình xoa đầu cô, "Chuyện của bố mẹ anh cũng không gấp, đã lâu như vậy rồi, từ từ cũng được."
"Cũng đúng, lo lắng cũng vô dụng."
Từ bệnh viện trở về, mọi người đều trêu chọc Tô Tử Huyên nói chuyện, nhưng tinh thần cô bé không tốt, Nghiêm Chỉ đưa cô bé lên lầu ngủ.
Vừa xuống lầu, cô ấy liền nghe thấy trong phòng "bịch" một tiếng, bèn vội vàng chạy lên lầu lại, phát hiện Tử Huyên đang khóc.
Mọi người đứng ở cửa, nhìn mà đau lòng.
Tử Thành nắm chặt tay Tô Tiểu Lạc, tự trách: "Cô nhỏ, đều tại cháu không bảo vệ tốt em gái."
Tô Tiểu Lạc ôm lấy cậu bé nói: "Cháu cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi thôi! Có nhiều chuyện không thể tránh khỏi."
Nhưng Tử Thành vẫn rất buồn, tâm trạng cũng không tốt.
Tô Tiểu Lạc đi đến đầu giường Tử Huyên, thiết lập một trận pháp an thần, cô nói: "chị Hai, em ở riêng với Tử Huyên một lát."
Nghiêm Chỉ đặt Tử Huyên lên giường, ba bước ngoái đầu nhìn lại rồi đi ra ngoài. Vương Thiến kéo cánh tay cô ấy, cũng lo lắng cho Tử Huyên.
Tô Tiểu Lạc ôm Tử Huyên dỗ dành: "Tử Huyên ngoan, ngủ một giấc là không sao nữa."
Tô Tiểu Lạc dán lên người cô bé một lá bùa an thần.
Tô Tử Huyên nhìn Tô Tiểu Lạc, không nói nên lời, cô bé cũng rất sốt ruột nhưng làm cách nào cũng không nói được.
"Không nói được cũng không sao, Tử Huyên của chúng ta biết viết chữ, chữ rất đẹp." Tô Tiểu Lạc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé, "Đừng sợ, chúng ta đều ở bên cháu, được không? Cô nhỏ nhất định sẽ nghĩ cách để cháu nói chuyện lại, được không?"
Tô Tử Huyên ngoan ngoãn gật đầu, cô bé cầm bút và giấy trên đầu giường, viết: "Cháu tin tưởng cô nhỏ, Tử Huyên không sợ nữa."
Sự ngoan ngoãn của Tử Huyên khiến Tô Tiểu Lạc đau lòng. Cô nhẹ nhàng ôm Tử Huyên, vỗ về lưng cô bé.
Vất vả lắm mới dỗ được người ngủ, Tô Tiểu Lạc ra khỏi phòng, xuống lầu phát hiện mọi người đều đang nhìn cô.
Cô nói: "Tử Huyên đây là trở ngại tâm lý."
Nghiêm Chỉ: "Bác sĩ tâm lý điều trị cho chị đã trở về nước rồi, trong nước cũng không có bác sĩ tâm lý, vậy phải làm sao bây giờ?"
Vương Thiến thở dài: "Không chỉ Tử Huyên, mẹ cũng vẫn như vậy. Tiểu Cửu, em có cách nào chữa trị không?"
Trình Nhã ôm con búp bê vải, chải tóc cho nó hết lần này đến lần khác. Tô Tiểu Lạc nhìn bà, trong lòng có loại cảm xúc khó nói nên lời.
Bà... đây là khổ sở gì chứ?