“Đồng chí, các anh có thể đừng truy cứu trách nhiệm của tôi được không? Số tiền tôi kiếm được đều đã nộp lên cả rồi.” Người kia nhát gan run rẩy nói.
“Chuyện này không thuộc thẩm quyền của chúng tôi, có lẽ phải giao cho lãnh đạo của cô xử lý.” Ôn Dữ bình thản đáp.
Người kia thở dài, may mà lãnh đạo là người thân của cô ta. Cô ta miễn cưỡng mở cửa, ngay lập tức, một mùi tanh tưởi hủ bại của máu bốc lên.
Mùi hôi thối như thể ăn mòn trí óc, khiến cô ta phải bám vào tường nôn thốc nôn tháo. Những người khác cũng không tránh được cơn buồn nôn, cố gắng kìm nén để không mất kiểm soát.
Tô Tiểu Lạc từ trước đã đeo khẩu trang, còn Ôn Dữ nhanh trí học theo cô đeo vào.
“Đừng phá hủy hiện trường, mọi người chú ý.”
Cả nhóm bước vào căn phòng. Bên trong không có dấu vết của cuộc ẩu đả. Trên bàn ăn vẫn còn thức ăn thừa, nhờ thời tiết lạnh, vài miếng cà rốt vẫn giữ nguyên hình dạng.
Căn phòng không giống như có người ở.
“Ọe!” Một người không chịu nổi, nôn khan rồi đứt quãng nói: “Có phát hiện.”
Mọi người đi đến phòng tắm, thấy một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi nằm trên sàn, trong tay ôm một chiếc đầu người dữ tợn.
Lúc này, có người phát hiện một lá thư tuyệt mệnh bên ngoài.
Ôn Dữ cầm lên xem, trên đó viết rằng vụ án mạng lần trước là do bà ta gây ra, lần này cũng vậy.
Người phụ nữ tên là Trương Hồng, còn Trần Việt là một kẻ cặn bã. Năm đó Trần Việt đến Vệ Thành, quen biết và dụ dỗ Trương Hồng, khiến bà ta rơi vào lưới tình.
Sau khi chiếm được bà ta, hắn biến mất không dấu vết. Trương Hồng mang thai con hắn, danh tiếng bị hủy hoại. Bà ta định sinh con ra, nhưng do thai ngoài tử cung buộc phải phá bỏ.
Không dám đến bệnh viện lớn vì không có tiền, bà ta tìm đến một phòng khám nhỏ và từ đó bị vô sinh vĩnh viễn.
Nhiều năm sau, khi hai người gặp lại, Trương Hồng phát hiện Trần Việt đã kết hôn và có con. Bà ta hẹn hắn đến một nhà trọ, chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn.
Nhưng thực tế, bà ta đã bỏ thuốc vào đồ ăn. Khi Trần Việt tỉnh dậy, hắn đã bị trói chặt, chờ đợi hắn là sự hành hạ bằng ngàn nhát dao.
Chỉ nghe thôi đã đủ khiến người ta sởn da gà. Phải căm hận đến mức nào để biến một người trở nên tàn nhẫn như vậy?
Trần Việt vì phút vui thú nhất thời mà hủy hoại cả đời một cô gái. Còn cô gái đó, khiến hắn không còn cả nửa đời sau.
Sau khi làm tất cả, Trương Hồng ném các phần cơ thể hắn xuống một con mương. Khi trở về, bà ta cảm thấy cuộc đời không còn ý nghĩa gì, liền cắt cổ tay tự sát.
Tất cả trông có vẻ rất hợp lý.
“Có lẽ đây gọi là ‘gặp nhầm người xấu’!” Đồng nghiệp Liễu Mi thổn thức.
“Nhưng vụ án mạng trước thì sao giải thích được?” Mã Quốc Siêu băn khoăn. Nếu Trần Việt là kẻ gây tội với Trương Hồng, dẫn đến việc bà ta ôm hận mà giết hắn, thì nạn nhân của mười năm trước thì sao?
Tất cả chỉ là vòng luân hồi của nhân quả. Trương Hồng đã chết, không ai biết năm xưa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tô Tiểu Lạc búng ngón tay, một chuỗi ký ức đau khổ của Trương Hồng hiện lên trước mắt mọi người.
Trương Hồng là công nhân tại một nhà máy dệt, công việc thường rất vất vả. Trong bữa ăn thường xuyên buồn nôn. Một người chị thân quen khuyên bà ta đi khám, mới phát hiện mình đã mang thai. Lúc đó, trời đất như sụp đổ.
Trần Việt đã biến mất không tăm tích, bà ta trốn trong căn phòng thuê nhỏ của hai người khóc cạn nước mắt. Sợ hãi, lo lắng nhưng vẫn muốn sinh con, cho đến khi thấy máu thường xuyên xuất hiện. Không có tiền đến bệnh viện, bà ta tìm đến một phòng khám chui không giấy phép.
Bác sĩ ở đó là một người đàn ông ngoài năm mươi. Hắn ta nói Trương Hồng mang thai ngoài tử cung, nếu không mổ ngay sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Trương Hồng hoảng loạn không biết làm sao, đã nghĩ đến việc tự kết liễu, thì tên bác sĩ đó từ phía sau ôm lấy bà ta, nói lời ghê tởm: “Nếu cô ngủ với tôi, tôi sẽ làm phẫu thuật cho cô.”
Không còn đường thoát, bà ta đành để hắn giở trò.
Ca phẫu thuật xảy ra biến chứng, từ đó bà ta không thể sinh con được nữa.
Hai năm sau, bà ta gặp lại tên bác sĩ đó. Hắn gõ cửa nhà bà ta, dùng bí mật của bà ta để đe dọa, liên tục cưỡng bức bà ta. Đến khi bà ta không chịu nổi nữa, hỏi: “Làm thế nào ông mới chịu tha cho tôi?”
Hắn ta cười độc ác: “Chừng nào tôi còn sức, làm sao nỡ tha cho cô?”
Lần đầu tiên ý nghĩ phản kháng trỗi dậy. Bà ta đâm thẳng dao gọt trái cây vào người tên bác sĩ, rồi từng chút từng chút cắt từng mảng thịt của hắn ra.
Nhờ sự “ân huệ” của tên bác sĩ, không ai nghi ngờ gì đến bà ta. Nhưng kẻ đã đẩy bà ta vào địa ngục vẫn sống thoải mái, còn cưới vợ sinh con.
Oán niệm của Trương Hồng dần tiêu tan, mọi người cũng thoát khỏi cảnh tượng tàn khốc ấy.
Nói cho cùng, thứ xấu xa nhất trên thế giới này chính là con người. Tên bác sĩ phòng khám kia vì d.ục v.ọng mà làm điều xằng bậy, cuối cùng phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.
Tâm trạng của mọi người đều nặng trĩu. Mã Quốc Siêu thậm chí còn bàng hoàng. Lúc trước, sư phụ anh cho rằng hung thủ là một kẻ biến thái, độc ác cùng cực.
Nhưng hóa ra, là Trương Hồng…. Một người ở tầng lớp dưới cùng của xã hội, một người yếu thế, lẽ ra đáng được bảo vệ lại cầm dao trở thành ác quỷ.
Rốt cuộc lỗi tại ai?
Ôn Dữ nói: “Đây chính là lý do chúng ta phải học về tội phạm học. Chỉ khi hiểu rõ tâm lý tội phạm, chúng ta mới có thể phân tích động cơ và dự đoán, ngăn chặn những tội ác tương tự. Cảnh sát là để bảo vệ sự an toàn của nhân dân, trách nhiệm của chúng ta còn rất nặng nề.”
Lời nói của Ôn Dữ khiến tất cả mọi người xúc động. Mong rằng những bi kịch như thế này sẽ không xảy ra nữa.
Tô Tiểu Lạc khoanh tay, lười nhác nhìn Ôn Dữ. Khi anh ấy nói xong, cô bước đến trêu chọc: “Chúc mừng anh, lại lập công rồi! Nhưng công lao thì không quan trọng, chủ yếu là…”
“Tiền thưởng, chắc chắn không thiếu phần của em đâu.” Ôn Dữ bật cười.
“Vậy em về trước đây, anh lo hậu sự nhé.” Tô Tiểu Lạc vẫy tay chào.
Ôn Dữ giơ tay định nói gì đó, nhưng nhìn bóng dáng cô đã đi xa, chỉ lặng lẽ rút tay lại.
Liễu Mi bước tới, cười nói: “Tiểu Lạc lợi hại như vậy, không biết sau này sẽ gả cho ai. Sở trưởng Ôn, anh không có ý định gì sao?”
Trong suy nghĩ của Liễu Mi, chẳng ai trong số người cô quen có thể xứng đáng với Tô Tiểu Lạc. Nhưng Ôn Dữ thì có lẽ còn khả dĩ.
“Đừng nói bậy, cô ấy chỉ là em gái ở cùng khu với tôi thôi!” Ôn Dữ nhíu mày, ánh mắt dõi theo bóng dáng xa dần của cô.
Tô Tiểu Lạc trở về nhà họ Tô, biết được rằng Phó Thiếu Đình sau khi chơi cờ với ông nội đã rời đi. Cô tò mò nhìn Tô Chính Quốc hỏi: “Ông nội, ông nói gì với Phó Thiếu Đình vậy?”