Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 380

 
Tô Chính Quốc mỉm cười, vẻ mặt thần bí nói: "Bí mật."

Tô Tiểu Lạc khẽ ồ lên: "Ông nội, ông còn học được cách giữ bí mật nữa, chán thật, cháu về phòng đây."

Tô Tiểu Lạc về phòng, bỏ cặp sách xuống, sau đó rửa mặt, nằm trên giường ngủ thiếp đi.

Tiếng nước chảy róc rách, mặt nước lấp lánh. Một người phụ nữ mặc trang phục cổ trang màu vàng kim, chấm đỏ giữa hai lông mày rực rỡ nổi bật. Cô lén lút lẻn vào, mục đích là để chiếm được trái tim của người đàn ông bên trong.

Người đàn ông bị thương, chiếc áo choàng nửa kín nửa hở khoe khéo thân hình cường tráng. Anh ta ngâm mình trong nước, ngẩng đầu lên. Ánh mắt sắc bén, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng lạnh lùng, anh ta nhìn sang uể oải hỏi: "Nàng đến làm gì?"

"Ta đến... Ta đến đưa thuốc cho chàng." Cô gái có lẽ cũng không ngờ sẽ gặp phải cảnh tượng nóng bỏng này, đang định lui ra ngoài thì người kia lên tiếng, "Không phải đến đưa thuốc sao?"

"Hả?" Cô gái áo vàng còn chưa kịp phản ứng, đã bị kéo xuống nước.

Nước suối lạnh lẽo khiến nửa người cô gái ướt sũng. Chiếc váy mỏng manh dính sát vào người, cô gái run rẩy khắp người.

"Bôi thuốc." Người đàn ông thản nhiên kéo áo ra, để lộ vết thương trên bụng.

Vết thương đen đỏ, nhìn là biết đã bị trúng độc. Cô gái áo vàng dùng tay lấy thuốc mỡ ra giúp anh ta bôi thuốc. Người đàn ông nhắm mắt lại, bôi được một nửa, đột nhiên mở mắt ra, đuôi mắt đỏ ngầu. Bàn tay to lớn dùng sức nắm chặt cổ tay cô gái, quát lớn: "Nàng tính kế ta?"

"Ta... Ta không có." Cô gái hoảng hốt, "Thuốc này có vấn đề gì sao?"

Người đàn ông nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô gái, ôm ngang eo cô đi đến bên giường ném cô lên đó. Chưa kịp để cô gái phản ứng, một thân hình cao lớn đè xuống cùng nụ hôn lạnh lẽo ập đến, thậm chí không cho cô cơ hội phản kháng.

Màn giường buông xuống, chỉ còn lại cảnh tượng ân ái triền miên bên trong phòng.



*****

Tô Tiểu Lạc đột ngột mở mắt ra, nhìn chằm chằm lên trần nhà với vẻ mặt ngơ ngác.

Giấc mơ này.... Thật quá chân thực.

Người trong mơ, vậy mà lại là cô và Phó Thiếu Đình. Người đàn ông đó hoàn toàn khác với tính cách của Phó Thiếu Đình, hung bạo và bá đạo.

Cô nhất thời không biết đây là chuyện thật sự xảy ra, hay chỉ là một giấc mơ. Phó Thiếu Đình sẽ không đối xử với cô như vậy.

Nhất định chỉ là mơ!

Tô Tiểu Lạc ôm ngực, tim đập dữ dội. Bên ngoài trời đang mưa, lúc này đã là mười hai giờ đêm. Cô mở cửa sổ để gió lạnh thổi vào.

Đột nhiên nhớ lại nhiều ngày trước, khuôn mặt mơ hồ đó giờ phút này càng thêm rõ ràng, biến thành khuôn mặt của Phó Thiếu Đình.

Lúc Mạch rời đi đã từng nói: "Chị sẽ nhớ lại tất cả."

Cô ôm lấy mặt. Kiếp trước của cô, là cô, nhưng cũng không phải là cô.

Phó Thiếu Đình cũng vậy, anh cũng không còn là người đàn ông tàn bạo đó nữa.

Suy nghĩ một hồi, cô quyết tâm ngồi xếp bằng, bắt đầu niệm Đạo Đức Kinh.

Hình ảnh thay đổi.

Cô gái áo vàng ở bên cạnh người đàn ông, vết thương của anh ta liên tục lở loét rồi lại lành lặn. Mỗi khi đêm trăng tròn, toàn thân anh ta đều tràn ngập hắc khí đỏ như máu, là dấu hiệu của sự nhập ma.

Cô gái áo vàng ôm lấy anh ta, đau lòng nâng khuôn mặt anh ta lên, nhẹ nhàng hôn lên môi anh ta. Mà anh ta lại bình tĩnh một cách kỳ lạ, đáp lại nụ hôn của cô gái, ôm chặt cô vào lòng. Trong những lần chiếm hữu, anh ta dần giải phóng sự hung bạo trong lòng, ánh mắt nhìn cô gái cũng ngày càng dịu dàng hơn.

Cho đến khi người đàn ông phát hiện cô gái bí mật gặp gỡ người khác, bàn bạc cách tiêu diệt đất nước của anh ta.

Người đàn ông từ nhỏ đã không được cha yêu thương, mẹ bị hại chết trong những cuộc đấu đá nơi cung đình. Anh ta nhẫn nhục chịu đựng, bước qua vô số chông gai để đạt được vị trí hiện tại, nhưng luôn sống trong lời nguyền đen tối, mang trong mình bản năng tàn bạo khát máu.

“Giờ đây chàng ấy đã có thể kiểm soát bản thân, không còn vấy máu. Hãy cho ta thêm thời gian, chàng ấy sẽ trở thành một minh quân tốt.”

“Sư muội, sư phụ cử muội đến độ hóa hắn, chứ không phải để muội đánh đổi cả bản thân mình. Muội biết hậu quả của việc này chứ?” Sư huynh nghiêm giọng chất vấn.

“Sư huynh, chàng ấy nhất định sẽ thay đổi.” Cô gái trong bộ y phục vàng khẳng định chắc nịch.

“Nàng làm sao biết được ta sẽ thay đổi?” Đôi mắt đỏ ngầu của người đàn ông tràn đầy oán hận, nghĩ đến lời nguyền độc ác của pháp sư: Không ai yêu thương ngươi. Ngươi sẽ sống mãi trong địa ngục.

“Sư huynh, mau rời khỏi đây!” Cô gái áo vàng bảo vệ sư huynh mình phía sau lưng, hành động này hoàn toàn kích phát cơn phẫn nộ của người đàn ông. Anh ta vung tay lên, một cơn gió lạnh lẽo bao trùm không gian. Anh ta tiến lên bóp chặt cổ cô gái, ánh mắt đầy căm hận.

“Ngay cả nàng, cũng định lừa dối ta sao!”

“Không phải vậy, hãy nghe ta giải thích.” Cô gái vội lên tiếng.

“Nghe nàng nói dối ư? Những ngày qua ta đã nghe đủ những lời dối trá rồi!” Giọng người đàn ông đầy căm phẫn nhưng cuối cùng vẫn không xuống tay giết cô gái. Anh ta lạnh lùng nhìn cô từ trên cao, “Hãy chờ xem cảnh Thanh Khuyết cung sụp đổ đi. Đó là cái giá cho sự phản bội của nàng.”

Thanh Khuyết cung bị tàn phá, sư huynh đệ của cô gái chết chóc vô số, sư phụ cũng bị giam cầm trong ngục tối của người đàn ông. Cô gái lén lút xâm nhập vào, thấy sư phụ chỉ còn lại hơi thở yếu ớt.

Người giao lại “Huyền Thiên Quyết” cho cô, trước khi trút hơi thở cuối cùng, dặn dò: "Không cần báo thù cho Thanh Khuyết cung. Hãy nhớ rằng, con chính là liều thuốc chữa lành cho hắn.”

Cô gái áo vàng đau đớn tột cùng. Sư phụ như cha như mẹ của cô, vậy mà đã ra đi ngay trước mắt.

Từ đó cô nhịn ăn, không ngủ không nghỉ. Người đàn ông dẫn người tới, bóp cằm cô ép cô uống cháo. Cô không chịu, anh ta uống một ngụm rồi chuyển sang miệng cô. Đáp lại, cô cắn mạnh môi anh ta, lạnh lùng nói: “Ngươi đã giết sư phụ ta, ta với ngươi không đội trời chung!”

“Hắn nói ta là tai họa của thiên hạ, vậy ta sẽ chiếm lấy cả thiên hạ này, để xem còn ai dám nói lời xấu về ta!”

Cơn giận của người đàn ông bùng nổ, bốn phương chấn động. Danh hiệu “Sát Thần” ra đời, sinh linh lầm than.

Cô gái khắc ghi Huyền Thiên Quyết trong lòng, chỉ mong thành công, cùng người đàn ông đồng quy vu tận. Nhưng anh ta là kẻ vượt ngoài Ngũ Hành, không bị Thiên Đạo trói buộc. Trừ khi chính anh ta tự hủy, còn ai có thể lấy mạng anh ta?

Cô gái áo vàng cầm bảo kiếm, tự vẫn ngay trên đài đăng cơ của anh ta.

“Nàng muốn chết? Đừng mong rời xa ta! Tại sao ngay cả nàng cũng không chịu ở bên ta?” Người đàn ông đau đớn như xé lòng, mang thi thể cô gái đến Mê Hồn Đăng, đặt vào quan tài pha lê.

“Tiểu Cửu, cho dù qua bao nhiêu kiếp, ta cũng sẽ chờ nàng nhớ ra ta.”

*****

Tô Tiểu Lạc hít sâu một hơi, thoát ra khỏi giấc mơ. Trái tim cô quặn thắt, cảm giác đau đớn như xuyên thấu lục phủ ngũ tạng.

Huyền Thiên Quyết. Trận pháp Mê Hồn Đăng.

Cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy Phó Thiếu Đình đang đứng trong mưa. Cô cầm ô chạy ra, che mưa cho anh: “Anh đứng đây làm gì?”

Ánh mắt Phó Thiếu Đình sâu thẳm, nhìn Tô Tiểu Lạc đầy phức tạp, không chắc chắn hỏi: “Vừa rồi, em cũng mơ thấy một giấc mơ đúng không?”

Tô Tiểu Lạc gật đầu, hỏi lại: “Anh cũng mơ thấy sao?”

Trong giấc mơ anh là một kẻ khát máu, tàn bạo vô cùng. Ánh mắt Phó Thiếu Đình thoáng thay đổi, không biết phải trả lời thế nào.

“Em có ghét một người như anh trong giấc mơ không?”

Chính anh cũng không dám đối mặt với bản thân mình trong mơ, làm sao có thể để Tô Tiểu Lạc chấp nhận được? Bàn tay anh siết chặt, tim đập mạnh, sợ hãi cô sẽ chê bai ghê tởm mình.

Kẻ giết hại sư huynh đệ của cô, lại ép cô đến mức tự vẫn. Dù nhìn từ góc độ nào, cũng đều là hành động tàn nhẫn.

Anh sợ mất cô.

Bình Luận (0)
Comment