Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 381

 
"Phụt!"

Tô Tiểu Lạc bật cười không báo trước, Phó Thiếu Đình nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.

Sao còn có thể cười được chứ?

"Anh ngốc quá, giấc mơ đó là thật hay giả còn chưa biết. Hơn nữa, anh sẽ giết sư phụ em sao? Anh sẽ giết sư huynh em sao?" Tô Tiểu Lạc cười hỏi.

Phó Thiếu Đình lắc đầu.

Tô Tiểu Lạc nói: "Anh đừng lo lắng lung tung nữa, sư phụ em là sư phụ Đạo Chân, sư huynh là sư huynh Sam Thanh. Hơn nữa, chuyện kiếp trước thì cứ để nó qua đi. Sống làm người là vì kiếp này, cứ mang chuyện cũ đè nặng lên bản thân thì chẳng phải rất đau khổ sao?"

Đây cũng là cảm ngộ mà cô có được sau những chuyện đã trải qua.

Không ngờ Phó Thiếu Đình lại để tâm đến vậy.

"Em là người tu hành, đạo lý này em hiểu." Tô Tiểu Lạc cầm khăn tay lau mái tóc ướt sũng của anh.

Phó Thiếu Đình nắm lấy cổ tay cô. Tô Tiểu Lạc ngạc nhiên nhìn anh, hỏi: "Sao vậy?"

Phó Thiếu Đình nghiêm túc nói: "Anh muốn hẹn hò với em với mục đích kết hôn, được không?"

"Anh, anh... đột ngột quá." Tô Tiểu Lạc rụt tay lại, không ngờ anh lại đột nhiên nói đến chuyện này.

"Em không đồng ý hẹn hò với anh sao?" Phó Thiếu Đình nhíu mày.

Tô Tiểu Lạc im lặng.

"Cũng đúng, bây giờ không phải lúc nói chuyện này." Phó Thiếu Đình nắm chặt tay, vừa mới mơ thấy giấc mơ đó, quả thực không phải thời điểm thích hợp để đề cập đến. "Trễ rồi, em đi ngủ trước đi."

"Vậy là xong rồi sao?" Tô Tiểu Lạc có chút thất vọng hỏi.

"Anh sẽ không ép em làm bất cứ điều gì em không muốn." Phó Thiếu Đình nghiêm túc, "Em cứ làm chính mình, những việc em muốn làm, anh sẽ cùng em làm, những việc em không muốn làm, anh cũng sẽ bảo vệ em."

"Vậy nếu em cả đời không đồng ý thì sao?" Tô Tiểu Lạc hỏi.

"Không sao, yêu không phải là chiếm hữu." Phó Thiếu Đình thản nhiên nói, trái tim nóng bỏng cũng nguội lạnh đi một nửa.

Tô Tiểu Lạc nhìn anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Khi anh ở bên cạnh, em chỉ muốn ở bên anh."

"Khi anh không ở bên cạnh, em sẽ nghĩ anh đang làm gì."

"Khi người khác nhìn anh, em sẽ hơi khó chịu."

"Em không biết đây có phải là thích hay không."

Trái tim Phó Thiếu Đình dần dần sống lại khi nghe cô nói những lời này.

Tâm sinh vui mừng.

Tô Tiểu Lạc nhìn anh, nhớ lại những lời mình vừa nói, không khỏi đỏ mặt.

"Ôi, bà cô nói con gái không được quá chủ động. Em chỉ đồng ý hẹn hò với anh, chứ không phải nhất định phải kết hôn. Dù sao, chia tay cũng là chuyện bình thường mà."

Phó Thiếu Đình dang rộng tay ôm cô vào lòng, trầm giọng đáp: "Được."

Người anh ướt sũng, nhưng vòng tay ấy lại mang đến cảm giác bình yên lạ thường.

Tô Tiểu Lạc cũng vòng tay ôm eo anh: "Vậy chuyện chúng ta hẹn hò, không được để cho mọi người biết. Mọi người mà biết, sẽ giục chúng ta kết hôn mất."

"Nghe em." Phó Thiếu Đình đồng ý tất cả.

Đúng lúc này trên bầu trời bỗng nhiên giáng xuống một tia sét, như muốn xé tan màn đêm. Tiếng sấm ầm ầm, một cây đại thụ đổ ập xuống.

Tia sét khổng lồ cứ thế lan về phía này. Tô Tiểu Lạc tung ra một lá bùa vàng, một luồng ánh sáng vàng giao nhau với tia sét chói mắt trên không trung. "Ầm" một tiếng rực rỡ như pháo hoa.

"Đẹp không?" Đôi mắt Tô Tiểu Lạc cong thành hình trăng khuyết.

Phó Thiếu Đình nhìn chằm chằm lên bầu trời với vẻ trầm ngâm, trong lòng nghĩ đến lời của sư phụ Đạo Chân, một cảm giác bất an len lỏi trong lòng.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tiểu Lạc, anh vẫn nói: "Đẹp."

Bất kể kết quả ra sao, anh cũng phải thử một lần.

"Em muốn đến Mê Hồn Đăng một chuyến." Tô Tiểu Lạc nói, "Nơi đó có lẽ sẽ có tất cả câu trả lời."

"Anh đi cùng em." Phó Thiếu Đình cũng muốn làm rõ chuyện gì đang xảy ra.

"Anh có thời gian sao?" Tô Tiểu Lạc hỏi.

"Vì là chuyện liên quan đến hai chúng ta, đương nhiên phải đến đó xem xét kỹ càng." Phó Thiếu Đình nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.

Hai chữ "chúng ta" khiến Tô Tiểu Lạc bỗng nhiên cảm thấy ngại ngùng, cô nói: "Vậy em chờ tin anh, bên em không có việc gì, có thể đi bất cứ lúc nào."

"Được."

"Vậy em về trước đây, trễ rồi, anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi." Tô Tiểu Lạc đang định đưa ô cho anh thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa từ nhà họ Tô. Cô vội vàng kéo tay Phó Thiếu Đình trốn vào trong con hẻm nhỏ.

Người đi ra là Trình Nhã, bà ấy đang thu dưa cải phơi ngoài sân vào.

Tô Tiểu Lạc cảm thấy eo mình bị anh ôm chặt, cô ngẩng đầu lên, trái tim đập loạn không kiểm soát. Trong bóng tối không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh. Anh thử cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Khác với những lần trước chỉ lướt qua, lần này anh mạnh mẽ chiếm lấy vị ngọt ngào thuộc về cô, như nhuốm một tầng d.ục v.ọng.

Tô Tiểu Lạc ôm lấy cổ anh, mặt đỏ bừng. Cô dần dần mất hết sức lực, nửa người tựa vào anh khẽ lẩm bẩm: "Như vậy, không tốt lắm."

Phó Thiếu Đình bình tĩnh lại, thở ra một hơi dài.

Trái tim anh rối bời vì giấc mơ đó, nếu giấc mơ đó là thật, Tiểu Cửu thật sự có thể không để tâm sao? Anh muốn có được cô, muốn chiếm hữu cô làm của riêng. Nhưng anh không thể ích kỷ như vậy. Ít nhất trước khi làm rõ sự thật, anh không thể làm như vậy.

"Về thôi!" Anh khàn giọng nói.

Thực ra Tô Tiểu Lạc vẫn muốn ở bên anh thêm một lúc nữa, nhưng nếu tiếp tục ở lại, cô cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Cô đưa ô cho Phó Thiếu Đình, rồi vẫy tay chạy vào nhà. Cô cẩn thận lên lầu, đứng bên cửa sổ nhìn người đàn ông đang cầm ô trong con hẻm nhỏ, lại tay chào anh.

Cho đến khi anh biến mất trong màn mưa, cô mới ngã xuống giường.

Cảm giác yêu đương quả nhiên rất tuyệt. Tô Tiểu Lạc che mặt, có chút không biết lần sau gặp mặt nên nói gì với anh.

Không được để tình yêu chi phối lý trí!

Cô gõ nhẹ vào đầu mình vài cái, rồi trùm chăn ngủ thiếp đi.

*****

Sáng sớm hôm sau, Tô Tiểu Lạc dậy tìm Nghiêm Chỉ, Nghiêm Chỉ cười hỏi: "Tiểu Cửu, hôm nay tâm trạng tốt nhỉ!"

"Cũng tạm được!" Tô Tiểu Lạc cười hì hì, "Chị Hai, chị có tư liệu gì về Mê Hồn Đăng không, cho em xin với."

"Mê Hồn Đăng à, những tư liệu này đều ở tòa soạn cả!" Nghiêm Chỉ tò mò hỏi, "Sao tự nhiên lại hỏi đến nơi này?"

"Ừm, một thời gian nữa có thể em sẽ đến đó một chuyến." Tiểu Lạc nói.

"Vậy tối tan làm chị mang về."

Sau khi nói chuyện với Nghiêm Chỉ xong, Tô Tiểu Lạc ăn qua loa một chút, rồi ngồi trên ghế sô pha dưới lầu, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài.

Hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng Phó Thiếu Đình.

Nhưng cho đến tận trưa, anh vẫn không xuất hiện. Tô Tiểu Lạc chán nản, tên đàn ông thối tha, có được rồi thì không biết trân trọng nữa.

Đến chiều, Tôn Đằng Phi đến tìm cô.

Tô Tiểu Lạc mang theo túi vải của mình ra ngoài, cô đến nhà ông cụ Tôn, trong phòng nhìn thấy Ngọc Nương đang hấp hối.

Ngọc Nương vốn tu luyện trên núi, nhưng không hiểu sao lại bị tấn công, mất hết tu vi, sắp hết thọ nguyên.

"Tiểu Cửu, cô phải cẩn thận, hắn ta đang nhắm vào cô."

Nói xong những lời này, Ngọc Nương biến trở về nguyên thân hồ ly, hơi thở hoàn toàn biến mất.

(Ngọc Nương là hồ ly sống 500 trăm năm xuất hiện chương 234 á mọi người)

Bình Luận (0)
Comment