Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 388

 
"Không, không." Tô Tiểu Lạc xua tay, "Vậy thì giải cứu họ trước đã!"

Tô Tiểu Lạc hai tay kết ấn, một đạo ánh sáng vàng tỏa ra, trận pháp giam cầm cổ thú lập tức mất đi màu sắc.

"Nhóc con, ta sẽ không đi theo ngươi về nữa. Nơi này linh lực dồi dào, biết đâu có thể giúp ta khôi phục lại thân xác." Lang thú lưu luyến nói.

"Ta cũng vậy." Ôn Thần luyến tiếc nhìn Trịnh Thư Ý, "Chờ ta khôi phục lại chân thân, sẽ đi tìm cô."

Mặt Trịnh Thư Ý hơi đỏ lên, mèo mập này suốt thời gian qua đều ở bên cạnh cô, không ngờ lại là một người đàn ông tuấn tú như vậy.

Cô nhẹ nhàng đáp: "Được."

Những cổ thú khác cũng quyết định ở lại đây, dù sao họ là những sinh vật chỉ nên xuất hiện trong sách giáo khoa, xuất hiện ở nhân gian sẽ có nhiều bất tiện.

"Ta sẽ nhớ các ngươi, có thời gian ta sẽ đến thăm các ngươi." Tô Tiểu Lạc thở dài, tiệc nào rồi cũng có lúc tàn.

Mọi người quyến luyến chia tay, Tô Tiểu Lạc khôi phục lại trận pháp, đề phòng người khác xông vào.

Tô Tiểu Lạc và mọi người đứng bên ngoài Mê Hồn Đăng, nghĩ đến những tình huống gặp phải bên trong, không khỏi cảm thấy như đã trải qua một kiếp, như được tái sinh.

Cuộc đời con người ngắn ngủi vài chục năm, đối với những vị thần kia mà nói, chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt. Nhưng đối với người phàm, mỗi ngày đều rất quý giá, cần phải trân trọng hiện tại.

Tô Tiểu Lạc khoác tay Phó Thiếu Đình, anh có chút ngại ngùng, dù sao ở ngoài bị người khác nhìn thấy cũng không hay lắm.

"Về nhà rồi hãy khoác."

"Không muốn."

"Bị người ta nhìn thấy, ảnh hưởng đến danh tiếng của em."

"Sợ gì chứ? Đâu có ai quen biết chúng ta!"

Tô Tiểu Lạc chẳng quan tâm đến ánh mắt của người khác, cô chỉ muốn dính lấy Phó Thiếu Đình.

Tôn Đằng Phi và Trịnh Thư Ý lắc đầu, đồng thanh nói: "Sư phụ, chúng tôi cũng là người."

"Tôi biết chứ! Nhưng điều đó không quan trọng!" Tô Tiểu Lạc cười hì hì.

Phó Thiếu Đình hết cách với cô, đành nói: "Đến ga tàu không được như vậy nữa."


Tô Tiểu Lạc hừ một tiếng coi như đồng ý. Mua vé xong, đi lên tàu, Tô Tiểu Lạc ngoan ngoãn ngồi yên, Phó Thiếu Đình thì đi mua cơm.

Một bà cụ ngồi đối diện cô nói: "Cô gái này trông xinh xắn thật đấy, có người yêu chưa? Bên bà có một người không tồi, sắp lên chức liên trưởng rồi, cháu thấy thế nào?"

Bà cụ chỉ vào người đàn ông mặc quân phục màu xanh lá cây ngồi chếch đối diện, người đàn ông này đeo kính, trông rất nho nhã.

Anh ta nhìn về phía này, gật đầu với Tô Tiểu Lạc.

Tuổi này, nhìn thế nào cũng phải ba mươi rồi chứ!

"Cậu ấy mới hai mươi bảy tuổi thôi, cũng vì ở trong quân đội nên mới chậm trễ chuyện hôn nhân. Lần này cậu ấy về nhà cũng là để xem mắt, nhân phẩm tuyệt đối không có vấn đề. Chủ yếu là cháu cũng ưa nhìn, cháu thấy có tiện không?" Bà cụ cười nói, bà cũng thấy cô gái này xinh xắn.

"Không tiện." Phó Thiếu Đình không biết đã trở về từ lúc nào, anh đứng đó, sắc mặt xanh mét.

Bà cụ quay đầu lại nhìn, hỏi: "Đây là chú của cháu à?"

Sắc mặt Phó Thiếu Đình càng đen hơn, anh mặc đồ đen, để kiểu tóc cán bộ, chỉ là hơi tiều tụy một chút. Sao lại thành chú rồi?

Tô Tiểu Lạc che miệng cười trộm. Phó Thiếu Đình liếc nhìn cô, khẽ nhíu mày: "Đây là người yêu của cháu."

Người yêu?

Bà cụ ngượng ngùng nói: "Ồ, vậy à!"

Tô Tiểu Lạc bổ sung: "Vâng, anh ấy cũng vì ở trong quân đội nên mới chậm trễ, bây giờ mới yêu đương."

"Tốt thật, cậu trai này nhìn là biết có phúc." Bà cụ tiếc nuối trở về chỗ ngồi của mình.

Tô Tiểu Lạc cười toe toét, nhỏ giọng nói: "Anh không phải không muốn người khác biết chúng ta đang yêu nhau sao?"

Phó Thiếu Đình mặt mày ủ rũ, nói: "Người ta đều gọi anh là chú của em rồi, em còn cười được?"

"Không cười, không cười." Tô Tiểu Lạc nín cười quay mặt đi, nhưng vẫn che miệng lại.

Phó Thiếu Đình xoa mi tâm hỏi: "Ăn nhanh đi! Có đói lắm không?"

Tô Tiểu Lạc cầm hộp cơm lên: "Vậy em không khách sáo nữa! Anh Thiếu Đình thật tốt!"

Phó Thiếu Đình ngẩn ra, nghe thấy Tôn Đằng Phi và Trịnh Thư Ý cười khúc khích phía sau. Đặc biệt là người đàn ông ngồi chếch đối diện, càng nhìn anh với vẻ mặt ngưỡng mộ.

Tai anh đỏ lên, thật sự không quen thân mật với Tô Tiểu Lạc trước mặt người khác.

Tô Tiểu Lạc chống cằm nhìn anh, khóe miệng nhếch lên, cười ngọt ngào. Phó Thiếu Đình lúc này mới phản ứng lại, cô nhóc này cố ý, anh không nhịn được vỗ nhẹ vào đầu cô.

Thật nghịch ngợm!

Lúc xuống tàu, bà cụ còn cố ý hỏi Tô Tiểu Lạc có chị em gái nào không.

Phó Thiếu Đình xuống tàu trước, Tôn Đằng Phi cười nói với cô: "Sư phụ, mau đi dỗ dành anh ấy đi."

"Dỗ dành gì chứ?" Tô Tiểu Lạc liếc nhìn Phó Thiếu Đình phía trước, anh vừa xách túi vừa châm một điếu thuốc.

Tô Tiểu Lạc vội vàng xuống tàu, Phó Thiếu Đình liếc nhìn cô, dập tắt thuốc đi, lời nói mang chút vị chua: "Anh còn tưởng em còn muốn nói chuyện thêm một lúc nữa chứ."

"Vậy em quay lại nói chuyện thêm một lúc nữa." Tô Tiểu Lạc cố ý nói.

"Không được!" Phó Thiếu Đình lạnh giọng.

Tô Tiểu Lạc cười đến vui vẻ, trêu chọc anh thật thú vị: "Em nào có thời gian chứ! Em phải về nhà rồi, em nhớ mọi người lắm rồi."

Phó Thiếu Đình thở dài, cảm giác lo được lo mất này thật sự không yên tâm chút nào. Cô nhóc càng lớn càng đáng yêu, đã đến lúc nghĩ cách đưa cô về nhà rồi.

*****

Nhà họ Tô.

Tô Hòa nhận được thư của Tô Tiểu Lạc, liền tức tốc trở về ngay trong đêm. Biết được Tô Tiểu Lạc đã rời đi một tuần rồi, anh như muốn sụp đổ.

Bức thư đó có ý tứ như thư tuyệt mệnh, khiến anh không khỏi suy nghĩ lung tung. Nhưng anh lại không dám nói với người nhà, chỉ có thể giấu kín trong lòng.

Trình Nhã và mọi người hỏi han, anh cũng chỉ nói là nhớ nhà.

Khoảng thời gian này ở bên ngoài kiếm được một khoản tiền, lần này anh trở về, một là vì Tô Tiểu Lạc, hai là muốn cưới Phó Nhiễm.

Nhưng không có quân sư Tô Tiểu Lạc, cũng không biết phải mở lời thế nào.

Nhà họ Tô có khách, là dì cả của Tô Hòa, bà ta đến là vì con gái sắp lấy chồng, nên đặc biệt đến báo tin.

Dì cả Trình là chị gái của Trình Nhã, việc này liên quan đến một câu chuyện cũ. Năm đó, Tô Vệ Quân thực ra là đối tượng xem mắt của dì cả Trình, nhưng dì cả Trình khi đó chê Tô Vệ Quân là lính quèn, nên bà ta không muốn đi. Nhà lại không tiện từ chối, nên mới để Trình Nhã khi đó mới mười tám tuổi đi thay.

Trình Nhã và Tô Vệ Quân vừa mắt nhau rồi kết hôn.

Dì cả Trình sau đó gả cho con trai trưởng thôn, cuộc sống cũng không tệ, nhưng không được vẻ vang như Trình Nhã. Con gái của bà ta Tống Lệ Lệ, bây giờ đã tìm được một người có hộ khẩu thành phố, nghe nói là làm cán bộ ở cửa hàng bách hóa, điều kiện rất tốt, nên lần này kết hôn, bà ta cứ như cái loa phóng thanh đi khắp nơi khoe khoang.

"Em không biết nhà con rể chị đâu, cho hai trăm tệ tiền sính lễ, còn có tam chuyển nhất hưởng* nữa đấy!" Dì cả Trình cười nói.

(*Bốn món sinh lễ ngày xưa: đồng hồ, xe đạp, máy may và radio)

Tống Lệ Lệ ngồi bên cạnh nghe mẹ mình thổi phồng, cũng cảm thấy nở mày nở mặt. Dù sao, con gái nông thôn có thể tìm được người có điều kiện tốt như vậy, quả thật rất hiếm thấy.

Bình Luận (0)
Comment