Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 389

 
Trong nhận thức của họ, gả vào thành phố là cao giá hơn một bậc.

Trình Nhã lại không nghĩ vậy, những năm trước cuộc sống của họ cũng không dễ dàng gì, nhà đông người, đôi khi tem phiếu lương thực còn không đủ. Con trai ăn khỏe, có lúc cũng phải chịu cảnh bữa đói bữa no.

Mãi đến khi thằng cả và thằng hai đi làm, tình hình mới khá hơn. Có khi ở thành phố còn không bằng ở nông thôn, ít ra còn có đất tự do canh tác, còn có chia thóc sau vụ mùa. Thành phố nhìn thì hào nhoáng, nhưng thực tế ăn uống chi tiêu nếu không tính toán kỹ lưỡng thì cũng không đủ.

Trình Nhã nói ra suy nghĩ của mình, dì cả Trình lại tưởng Trình Nhã thấy con gái mình lấy chồng giàu sang nên ghen tị, còn có chút không vui!

"Chị đừng hiểu lầm, chúng ta chỉ đang nói chuyện thôi mà." Trình Nhã ngượng ngùng nói.

Người nói vô tình, người nghe hữu ý.

Nhưng đây cũng không phải lúc trở mặt, dì cả Trình lần này đến, một nửa là để khoe khoang con gái lấy chồng giàu sang, một nửa là để hỏi vay Trình Nhã tem phiếu vải và tem phiếu lương thực.

Lần này họ định làm vài mâm cỗ ở trong thôn, dù sao con gái cũng lấy chồng tốt như vậy, phải để họ hàng biết chứ. Chỉ là tem phiếu vải và tem phiếu lương thực hơi khó khăn, cho nên mới đến tìm cô em gái, dù sao nhà em gái cũng đông người.

Trình Nhã cũng khó xử, bà có một ít tem phiếu vải và tem phiếu lương thực, nhưng là để dành cho con cái sau này cưới xin. Không nói người khác, hôn sự của Tô Hòa và Phó Nhiễm cũng không thể trì hoãn thêm nữa.

Nhưng chị gái đã mở lời, Trình Nhã cũng không tiện nói gì, quay người vào phòng ngủ lấy ra một xấp tem phiếu vải, tem phiếu lương thực và cả tem phiếu đường.

Cũng không định đòi lại, với tính cách của chị gái, chắc cũng không trả nổi.

Vừa nhìn thấy, dì cả Trình có chút thất vọng nói: "Chỉ có từng này thôi à!"

"Không còn cách nào, hôn sự của thằng Sáu cũng sắp đến rồi, em phải để dành một ít." Trình Nhã thành thật nói.

"Ồ, người yêu của thằng Sáu ở đâu? Có công việc ổn định không? Lương tháng bao nhiêu?" Dì cả Trình hỏi.

"Ừm, là ở đoàn văn công, lương bao nhiêu thì em cũng không biết." Trình Nhã không để ý đến lương của người khác, nên cũng chưa từng hỏi.

"Em ngốc thật, sao không hỏi han gì cả. Như con rể chị đây này, một tháng ba mươi tệ, lễ tết gì đơn vị cũng phát đồ, tết vừa rồi đơn vị còn phát mấy hộp thịt hộp, một lọ sữa bột mạch nha nữa chứ! Đúng rồi, còn có một túi táo nhỏ, phúc lợi tốt lắm." Dì cả Trình vui vẻ nói, cứ như thể những thứ đó được phát cho nhà bà ta vậy.

Tô Hòa không nhìn nổi bộ dạng của dì cả, hồi nhỏ nhà còn nghèo khó, dì cả này thường xuyên đến nhà khoe khoang bà ta đã ăn bao nhiêu thứ ngon, lại mua được món đồ mới gì. Sau này nhà anh khá giả hơn, bà ta cũng không đến nữa.

Kiểu người này chính là nghèo mà hay khoe khoang.

Tô Hòa nói: "Dì cả, Phó Nhiễm nhà cháu ở đoàn văn công sắp lên chức trưởng đoàn rồi, một tháng chắc cũng được năm sáu chục tệ tiền lương, chỉ tiếc là bình thường không có gì hay ho để phát, chắc chỉ có thưởng thêm mười hay tám tệ gì đó thôi."

Sắc mặt dì cả Trình cứng đờ, có thưởng mười tệ tám tệ, ai thèm mấy thứ đồ kia chứ?

Sao thằng nhóc Tô Hòa này lại có số hưởng thế nhỉ?

Bà ta nói: "Lấy vợ không nên tìm người quá giỏi giang, sau này khó quản."

"Dì nói vậy là không đúng rồi, vậy lần này em họ lấy chồng cũng không nên chọn cán bộ, sau này em họ lấy chồng rồi sẽ bị ức hiếp." Tô Hòa bồi thêm một câu.

"Cái gì? Con trai với con gái sao có thể giống nhau được?" Dì cả Trình trừng mắt nhìn Tô Hoà, "Hơn nữa, hai đứa nó yêu nhau lắm."

"Thằng Sáu, không được nói bậy." Trình Nhã vội vàng ngăn Tô Hòa lại.

"Mẹ, anh Sáu, con về rồi!" Tô Tiểu Lạc tươi tắn xuất hiện ở cửa.

"Tiểu Cửu!" Tô Hòa lập tức đứng dậy chạy tới, cũng không quan tâm dì cả Trình đang ở đó, ôm chầm lấy Tô Tiểu Lạc. "Con nhóc này viết cái gì vậy, làm anh Sáu lo lắng muốn chết!"

"Hì hì!" Tô Tiểu Lạc cười nói, "Không viết nghiêm trọng một chút, sao anh chịu về."

"Không sao là tốt rồi!" Tô Hòa vui mừng xoa đầu cô. "Phó Thiếu Đình đâu?"

"Em để anh ấy về trước rồi." Tô Tiểu Lạc nói, nhìn hai người trong phòng khách. "Đây là..."

"Đây là dì cả của chúng ta, còn có em họ Tống Lệ Lệ." Tô Hòa giới thiệu.

Dì cả Trình có nét giống Trình Nhã, nhưng khóe miệng bà ta hướng xuống dưới, đôi mắt hơi xếch. Tâm địa không tốt bằng Trình Nhã, số phận cũng bình thường.

"Ôi chao, đây là Vãn Vãn sao?" Dì cả Trình cười hỏi, "Đã thành thiếu nữ rồi."

"Không phải, đây là Niếp Niếp, con gái của em." Trình Nhã vội vàng giải thích.

"Đứa bé bị lạc lúc ba tuổi ấy hả?" Dì cả Trình vẫn còn nhớ, bà ta lập tức khen Tô Tiểu Lạc một hồi, rồi nói: "Hồi nhỏ trông đã lanh lợi rồi, lớn lên lại càng xinh đẹp, em gái, em thật có phúc!"

Trình Nhã gật đầu: "Đúng vậy! Đây là ơn trên ban tặng!"

"Thế Vãn Vãn đâu? Sao cũng không thấy nó?" Dì cả Trình nói, "Con bé đó miệng ngọt lắm, chắc cũng vui lắm khi có thêm một đứa em gái nhỉ!"

"Con bé đó..." Trình Nhã lộ vẻ khó xử.

"Sao vậy, chẳng lẽ các người tìm được Niếp Niếp, rồi thì không cần nó nữa?" Dì cả Trình nhíu mày, "Không thể làm vậy được, không đàng hoàng!"

"Chuyện này nói ra thì dài dòng, để sau này nói đi!" Trình Nhã không muốn nhắc đến.

"Niếp Niếp,, lại đây ngồi đi." Dì cả Trình thân thiết kéo Tô Tiểu Lạc đến bên cạnh, nắm lấy tay cô, "Chị họ của cháu sắp kết hôn rồi! Lấy một cán bộ ở cửa hàng bách hóa, sau này cháu tìm đối tượng phải noi theo chị họ đấy!"

Tống Lệ Lệ e thẹn: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa!"

"Con gái mẹ có mắt nhìn người, mẹ nói một chút cũng không được à!" Dì cả Trình rất hài lòng với chàng rể này.

Tô Tiểu Lạc nhìn Tống Lệ Lệ, tướng mạo cô ấy có vẻ vất vả, không khỏi nói: "Nếu vẫn chưa đăng ký kết hôn, tốt nhất nên tìm hiểu kỹ nhân phẩm của đối phương, điều kiện không phải là tiêu chuẩn tốt nhất để chọn đối tượng!"

Dì cả Trình nhíu mày, không vui nói: "Dì nói hai mẹ con cháu có ý gì đây, chẳng lẽ là thấy con gái dì lấy chồng tốt nên ghen tị à?"

Tô Tiểu Lạc tiếp tục nói: "Chẳng phải dì chính là tấm gương nhãn tiền sao?"

Dì cả Trình bị chọc trúng chỗ đau, năm đó bà ta thấy nhà họ Tống là trưởng thôn, ăn uống chắc chắn sẽ tốt hơn người khác. Ai ngờ người đàn ông bà ta lấy lại lười biếng, việc nhà đều do bà ta làm hết.

Sau này bố chồng mất, chồng bà ta cũng không được bầu làm trưởng thôn. Phải chịu không ít khổ cực, cuối cùng cũng đợi được con gái tìm được người có điều kiện tốt, mới đến nhà Trình Nhã khoe khoang.

Không ngờ hai mẹ con Trình Nhã lại nói bóng gió, bà ta tức giận nói: "Cháu có ý gì? Gọi dì là tấm gương nhãn tiền là sao? Sính lễ hai trăm tệ, còn có tam chuyển nhất hưởng, cháu có thể tìm được người như vậy sao?"

Tô Tiểu Lạc trầm ngâm một chút, nói: "Những thứ này, anh Sáu nói sẽ chuẩn bị cho cháu, đúng không?"

Tô Hòa kiếm được một khoản tiền, lập tức vỗ ngực nói: "Đúng vậy, em gái anh lấy chồng nhất định phải thật vẻ vang, những thứ này anh đều chuẩn bị hết. Dì cả, dì nhận nhiều sính lễ như vậy, định cho bao nhiêu của hồi môn?"

(Editor: Cực phẩm mới của truyện: chị gái và mẹ của Trình Nhã lên sàn).

Bình Luận (0)
Comment