Dì cả Trình ngượng ngùng nói: "Sao lại nói thế trước mặt trẻ con?"
Nghiêm Chỉ bực bội: "Làm được thì còn sợ nói ra à?"
Dù sao cũng đang ở trước mặt con gái mình, dì cả Trình không tiện nói thêm, bèn bảo: "Các cháu muốn mua thì cứ mua, dì cũng chẳng quản được. Mà lát nữa đi mua thì là cô nhỏ của con bé trả tiền đấy nhé, phải không Tiểu Cửu?"
Nghiêm Chỉ vốn chẳng ưa cái kiểu tính toán chi li này, cô ấy không có anh chị em, trong lòng cô ấy, Tiểu Cửu chính là em gái ruột. Nhưng mà nói chuyện với loại người này đúng là không thông, để tránh làm khó xử Trình Nhã, cô ấy bèn dẫn con ra ngoài.
Vừa thấy Nghiêm Chỉ ra khỏi cửa, dì cả Trình liền buông lời: "Tính Nghiêm Chỉ vẫn thế, chị chẳng phải vì muốn tốt cho nó sao? Sau này cần dùng tiền nhiều lắm, cứ tiêu hoang thế thì sao được?"
Trình Nhã không dám nói nhiều, chỉ đáp: "Vâng, em sẽ nói với nó."
Dì cả Trình thấy vậy mới hài lòng, ăn cơm xong, nhóm người cùng đến cửa hàng bách hóa xem quần áo.
Tô Tiểu Lạc vốn tưởng là đi xem quần áo cho chị họ Tống Lệ Lệ, không ngờ dì cả Trình lại dẫn thẳng họ đến khu quần áo trung niên.
"Lần này gả con gái không thể ăn mặc quá xuề xòa được, nhất định phải để nhà trai tương lai coi trọng. Dì đang nghĩ mua một cái áo khoác dạ, rồi mua thêm đôi giày da."
Tô Tiểu Lạc nói: "Dì Cả, sau này chị họ lấy vợ cũng tốn kém lắm, dì cũng có tuổi rồi, đừng mặc đồ xịn thế, hơi phí."
Tô Tiểu Lạc vừa dứt lời, mặt dì cả Trình liền biến sắc, ý con nhỏ này là gì? Chê mình tiêu tiền hay là chê mình sống lâu?
Tô Hòa phụ họa: "Tiểu Cửu nói đúng đấy, ở quê làm ruộng thì mặc giày da đẹp thế này làm gì."
Tô Tiểu Lạc và Tô Hòa đều là kẻ bao che người nhà, cuối cùng cũng tìm được cơ hội móc mỉa dì cả Trình.
"Đây không phải Lệ Lệ lấy chồng sao, dì không thể ăn mặc quá lôi thôi được." Dì cả Trình đảo mắt, "Hay là mẹ cháu cho dì mượn cái áo khoác da và giày da mặc tạm?"
Dáng người dì cả Trình giống hệt Trình Nhã, đúng là có thể mượn được, nhưng mượn rồi có trả lại hay không lại là chuyện khác.
Tô Tiểu Lạc vội vàng nói: "Thế thì sao được ạ? Dì Cả, dì gả con gái mà mặc đồ cũ, không may mắn đâu."
Dì cả Trình trừng mắt nhìn Tô Tiểu Lạc, xem như đã hiểu, tại sao Trình Nhã lại dẫn hai đứa này theo, hóa ra là đang đề phòng bà ta!
"Thôi thôi, chắc là dì không có phúc phần đó." Dì cả Trình nói vậy, nhưng ánh mắt vẫn cứ lưu luyến trên những chiếc áo khoác có chất vải đẹp.
Giá cũng không rẻ.
Tống Lệ Lệ nhìn thấy một chiếc áo màu đỏ, nếu hôm cưới mặc chiếc áo đỏ này chắc chắn sẽ rất đẹp.
Tô Tiểu Lạc thấy vậy liền hỏi: "Chị thích không? Thích thì bảo nhân viên bán hàng lấy xuống cho thử xem."
Tống Lệ Lệ vội vàng xua tay: "Không cần đâu, cái áo này chỉ mặc được một ngày, bình thường cũng không mặc đến, mua về phí lắm."
Giọng điệu của Tống Lệ Lệ giống hệt dì cả Trình.
Tống Lệ Lệ nhanh chóng tìm đến dì cả Trình, nghe theo sự sắp xếp của bà ta, mua một chiếc áo khoác màu tối.
Mặc làm lụng cho đỡ bẩn.
Tô Hòa và Tô Tiểu Lạc thấy họ mua đồ mà đau đầu, bèn lấy cớ mua đồ cho Tử Thành Tử Huyên rồi rời đi.
Tô Tiểu Lạc nói: "Con gái ruột lấy chồng mà mua áo khoác màu xám, thật không hiểu nổi."
Tô Hòa: "Quan niệm của người già khác với chúng ta! Họ là người biết vun vén, cũng không trách được."
Đều xuất thân khổ cực, tiết kiệm cũng là một đức tính tốt.
"Bà ta đã nhận của người ta hai trăm tệ tiền lễ, mua cho con gái một bộ quần áo ưng ý cũng không chịu?" Tô Tiểu Lạc đã nhìn thấy ánh mắt Tống Lệ Lệ thỉnh thoảng lại liếc về phía chiếc áo khoác kia, rõ ràng là rất thích.
"Chắc bà ta cũng không nỡ mua cho mình, chắc là đang nghĩ để dành tiền cho con trai lấy vợ." Tô Hòa nói.
Mua đồ xong, Tô Hòa và Tô Tiểu Lạc phụ trách mang đồ về nhà, thực ra cũng chẳng có gì, chỉ có hai cái phích nước, hai cái chậu to nhỏ, một cái gương.
Nghe nói dì cả Trình chuẩn bị cho chị họ hai chiếc chăn bông. Đấy chính là của hồi môn.
Để tiết kiệm tiền, dì cả Trình đã trả phòng trọ, dọn đến nhà họ Tô tá túc.
Tô Tiểu Lạc được sắp xếp ở chung phòng với Tống Lệ Lệ, cô lấy ra một món đồ đưa cho chị họ.
"Chị họ, chị lấy chồng, coi như đây là quà cưới em tặng chị."
"Hả? Em có quà tặng chị á?" Từ nhỏ đến lớn Tống Lệ Lệ chưa từng nhận được món quà nào.
"Ừm, em thấy chị chắc là thích, nên mua luôn." Tô Tiểu Lạc ngồi xếp bằng trên giường, cười nói, "Mở ra thử xem."
Tống Lệ Lệ mở túi quà, nhìn thấy bộ quần áo bên trong, nước mắt liền ứa ra.
Từ nhỏ mẹ cô đã nhồi nhét vào đầu cô rằng, mấy đứa anh chị em họ này đều khinh thường nhà mình, nhất định phải đấu tranh cho mình tìm một nhà chồng tốt.
Cô cũng luôn cho rằng những người họ hàng này đều coi thường mình, nhưng chiếc áo khoác đỏ trước mắt, cùng nụ cười thiện ý của Tô Tiểu Lạc...
Tống Lệ Lệ nhất thời không biết nói gì, chỉ lắp bắp: "Không được, cái này... cái này quý quá."
"Quý gì chứ!" Tô Tiểu Lạc vốn hào phóng, cũng chẳng để tâm mấy thứ này. "Nhanh thử xem."
Tống Lệ Lệ mặc áo khoác vào, xoay một vòng rồi rụt rè hỏi: "Đẹp không?"
"Rất đẹp." Tô Tiểu Lạc gật đầu khen ngợi, "Chị họ, lấy chồng ấy mà! Vẫn nên chọn đúng người, chắc chị cũng có người mình thích rồi đúng không?"
Tống Lệ Lệ giật mình, chuyện này cô hoàn toàn không dám cho mẹ biết, giấu rất kỹ, sao em họ lại biết được?
"Em... sao em biết?"
"Thực ra kết hôn là chuyện lớn, nếu chỉ vì điều kiện, em thấy chị nên tìm hiểu thêm." Tô Tiểu Lạc vẫn không đành lòng nhìn chị họ rơi vào hố lửa.
Tống Lệ Lệ thở dài, người cô đang lén lút qua lại có gia cảnh không tốt, cô đã nói lời chia tay rồi.
"Mẹ chị nói..."
"Chị chỉ nghe lời mẹ chị thôi, mẹ chị sống tốt lắm à?" Tô Tiểu Lạc không nhịn được buông lời châm chọc.
"Nhưng năm xưa là dì cướp người yêu của mẹ chị, mới được sống sung sướng đấy!" Tống Lệ Lệ buột miệng nói ra.
Tô Tiểu Lạc bực bội: "Lại là mẹ chị nói, thôi, chị tự lo liệu đi!"
Tô Tiểu Lạc nằm vật xuống giường, không định nói thêm nữa. Tống Lệ Lệ đã bị dì Cả tẩy não thành công rồi, chị ấy lựa chọn thế nào là do số phận của chị ấy.
Tống Lệ Lệ đứng trước gương nhìn chiếc áo khoác đỏ trên người mà ngẩn ngơ.
*****
Sáng sớm hôm sau, Tô Tiểu Lạc vừa xuống lầu đã nghe thấy dì cả Trình kéo Tống Lệ Lệ đòi ra cửa hàng bách hóa đổi màu áo đỏ. Bà ta nói: "Màu đỏ này mặc được mấy khi, em họ con cũng lạ, sao lại tặng cái màu này?"
Tống Lệ Lệ rất thích chiếc áo khoác này, bèn nói: "Mẹ, cái áo này có thể không đổi được không?"
"Sao lại không đổi? Cái áo này chắc đắt lắm nhỉ!" Dì cả Trình cau mày, "Con nghe lời mẹ, mẹ sẽ không hại con đâu."
Tống Lệ Lệ ôm chiếc áo khoác đỏ đứng đó, trông rất bất lực. Mẹ cô không cho mua màu đỏ là vì sợ lãng phí. Nhưng chiếc áo này là quà Tô Tiểu Lạc tặng, cũng đâu có tốn tiền của mẹ, sao lại không được chứ?
"Mẹ, con không muốn đổi."
Dì cả Trình tức giận đến mức chọc thẳng vào trán Tống Lệ Lệ: "Con ngốc à! Cái áo này một năm mặc được mấy lần? Cứ thế cất tủ, thà mua cái gì mặc được cho thực tế. Không biết em họ con có ý đồ gì mà lại tặng cái màu này."
Tô Tiểu Lạc cạn lời, cô tặng quà mà cũng sai à?
Trình Nhã nói: "Chị cả, chị đừng nóng, có gì từ từ nói với cháu nó."