(*Chứng OCD (Obsessive Compulsive Disorder): chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Có thể tìm hiểu thêm trên Google).
Dì cả Trình thở dài nói: "Đứa trẻ lớn rồi, sắp kết hôn nên không nghe lời nữa. Người ta bảo con gái hướng ngoại là đúng, chưa gả chồng đã giở mặt với tôi rồi."
"..." Trình Nhã cạn lời, thấy Tống Lệ Lệ sắp khóc đến nơi, bà vội vàng can ngăn: "Chị cả, chuyện này liên quan gì đến hướng ngoại hay không, cháu nó chỉ là thích bộ quần áo đó thôi mà, sao chị lại nói nặng lời vậy?"
"Vậy nó mặc bộ đồ đỏ đó được mấy lần? Thường ngày có mặc ra ngoài được không?" Dì cả Trình không hiểu, chỉ mặc một hai lần thì mua về làm gì?
"Nếu mẹ muốn thì mẹ đi đổi, con không cần nữa." Tống Lệ Lệ khóc lóc chạy lên lầu.
"Con nhỏ này, sắp kết hôn rồi mà không vui vẻ gì, chị có hại nó đâu?" Dì cả Trình ở dưới lầu kêu lên.
Trình Nhã vội vàng khuyên nhủ: "Chị cả, cháu nó sắp kết hôn rồi, chị cứ chiều theo ý cháu một lần này đi."
"Em gái à, hồi đó nhà mình nghèo khổ thế nào. Chị toàn mặc quần áo cũ của bà của mẹ sửa lại, chẳng phải cũng vá vai vá víu qua năm sao. Bây giờ là mua cho nó quần áo mới, mua một bộ có thể mặc được mấy năm." Dì cả Trình cau mày nói.
"Nhưng cháu nó vui vì bộ quần áo đó mà!" Trình Nhã nói.
"Vui, vui có ăn được không?" Dì cả Trình khinh thường nói, "Không biết lo toan cuộc sống, đến lúc khóc thì ở phía sau đấy!"
"Dì Cả, dì đưa tiền sính lễ và 'tam chuyển nhất hưởng' cho chị họ, cuộc sống của chị họ sẽ tốt hơn." Tô Tiểu Lạc cười nói.
Dì cả Trình vừa nghe đến tiền sính lễ, lập tức la lên: "Tiền, tiền, tiền, bọn người trẻ tuổi bây giờ chỉ biết nhớ đến tiền. Tiền sính lễ và 'tam chuyển nhất hưởng' đưa cho chị họ cháu, nhỡ chị họ cháu bị người ta ức hiếp thì sao? Dì phải giữ lại cho nó để phòng thân."
"Giữ lại thì tốt hơn." Tô Tiểu Lạc đi tới cầm bộ quần áo đỏ lên, nói: "Quà cháu tặng mà dì không thích thì cháu không tặng nữa, đỡ làm dì và chị họ giận."
"Ủa, con nhỏ này, nói tặng sao lại không tặng nữa?" Dì cả Trình giật lấy bộ quần áo: "Sau này cháu tặng quà phải chọn màu sắc dễ mặc, không thể mua lung tung như vậy được."
Tô Tiểu Lạc cạn lời, không ngờ tặng quà lại gây ra chuyện như vậy, cô nói: "Không có sau này đâu, cháu không tặng nữa."
Cô không muốn dây dưa với người như dì cả Trình, ra khỏi cửa.
"Con nhỏ này ăn nói kiểu gì vậy?" Dì cả Trình ở phía sau nói với theo, Tô Tiểu Lạc không thèm nghe, cứ thế bỏ đi.
Trong lòng bà ta tức giận, lẩm bẩm: "Trình Nhã, không phải chị nói em đâu. Tiểu Lạc ở bên ngoài nhiều năm như vậy, thật sự là không học được chút quy tắc nào, em phải dạy dỗ lại nó, nếu không sau này gả chồng rồi, nhà chồng lại chê nhà em không có gia giáo."
Trình Nhã không ngờ chị cả lại lái sang Tô Tiểu Lạc, lập tức không vui nói: "Chị cả, con em có lòng tốt, chị không nhận thì thôi, sao còn trách móc Tiểu Lạc nhà em như vậy?"
"Hôm qua chị đã muốn nói rồi, con bé nói chị già, không cần mặc đồ quá tốt. Em nói đây là lời mà bậc con cháu nên nói sao? Chẳng có chút hiếu tâm nào." Dì cả Trình vẫn luôn để bụng chuyện này, khiến bà ta hôm qua không chọn được mấy bộ đồ ưng ý cho mình.
Trình Nhã lúc đó có mặt ở đó, sao lại không biết Tô Tiểu Lạc cố ý nói như vậy. Mấy đứa con trong nhà đều không quen với cách làm của dì cả Trình.
Bây giờ cũng không phải là thời buổi thiếu ăn thiếu mặc nữa rồi. Hơn nữa mấy đứa đều có thể kiếm tiền, thường ngày cũng mua cái này cái kia cho gia đình, cũng mua quà cho nhau. Nhưng đây đều là sự qua lại, bạn đối xử tốt với tôi, tôi đối xử tốt với bạn hơn.
Mọi người vốn dĩ sẽ không tính toán quá nhiều, kiểu người như dì cả Trình luôn tính toán chi li, còn thỉnh thoảng nhắc lại những ngày tháng khổ cực trước kia, thật sự khiến người ta khó chịu.
Chỉ vì họ đã từng trải qua cuộc sống khổ cực, mà không cho con cháu hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp hiện tại sao?
Trình Nhã và Tô Vệ Quân đều không làm được, khổ mình cũng không thể khổ con. Bà cũng không hiểu vì sao chị cả nhất định phải nhấn mạnh những khổ cực mà mình đã từng trải qua, rồi yêu cầu con cháu cũng phải chịu khổ một lần.
Trình Nhã không muốn tranh cãi với chị gái về vấn đề này nữa, chỉ nói: "Lệ Lệ đang khóc trên lầu kìa! Cháu nó thích bộ quần áo đó, vậy thì ...."
"Chuyện này kiên quyết không được, chị sẽ ra ngoài đổi cho nó ngay." Dì cả Trình hoàn toàn không để ý Tống Lệ Lệ có vui hay không, dù sao cũng phải làm theo ý bà ta.
Trình Nhã đứng ở cửa lắc đầu. Bà quay người lên lầu, Tống Lệ Lệ hiển nhiên đã nghe hết những lời họ nói.
"Lệ Lệ, đừng buồn." Trình Nhã cũng không biết khuyên giải thế nào.
"Dì nhỏ, cháu biết rồi ạ." Tống Lệ Lệ cũng không phải là đứa trẻ không hiểu chuyện, đôi mắt đỏ hoe nói: "Mẹ nuôi chúng cháu không dễ dàng gì, một tệ cũng tiếc thành hai nửa mà tiêu, bộ đồ đỏ đó cháu không cần nữa."
Trình Nhã đột nhiên cảm thấy có chút xót xa cho cháu gái, Tống Lệ Lệ so với Tô Tiểu Lạc cũng chỉ lớn hơn hai tuổi.
"Đừng buồn, tối dì làm đồ ngon cho cháu ăn."
"Vâng."
Tô Tiểu Lạc chuẩn bị đến trường, nghĩ đến Phó Thiếu Đình nên cô đi ngang qua nhà họ Phó. Nhìn thấy anh đang chăm sóc khu vườn trong sân, mồ hôi nhễ nhại, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ.
Vóc dáng thật sự rất đẹp.
Tô Tiểu Lạc chống tay lên tường, không nhịn được hỏi: "Anh làm gì vậy?"
Phó Thiếu bất ngờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đặt xẻng xuống đi tới.
"Sao em lại đứng ở đây, mau vào đi." Phó Thiếu Đình chuẩn bị kéo cô vào.
"Em phải đi học." Tô Tiểu Lạc cũng rất muốn ở cùng anh, nhưng thời gian không cho phép.
"Ồ." Phó Thiếu Đình có chút thất vọng nói, "Định dọn dẹp chỗ này để trồng hai cây đào, tiện thể trồng thêm chút hoa."
"Thích quá! Là cây đào trồng cho em sao?" Tô Tiểu Lạc cười hỏi.
Phó Thiếu Đình gật đầu, trong lòng Tô Tiểu Lạc càng vui hơn, thấy xung quanh không có ai, cô chỉ vào má mình nói: "Hôn em một cái, em đi liền."
Phó Thiếu Đình ngoan ngoãn ghé lại, hôn lên má một cái.
Tô Tiểu Lạc cười nói: "Vậy em đi nhé! Đừng nhớ em quá!"
"Chờ anh một chút." Phó Thiếu Đình rửa mặt và tay trong chậu nước bên cạnh, rồi cầm áo khoác mặc vào, sau đó anh bước nhanh ra ngoài, Tô Tiểu Lạc đang đứng trên một cái hố nhỏ.
"Anh làm gì vậy?"
"Anh đưa em đến trường." Phó Thiếu Đình để xe đạp ở bên cạnh, đưa tay đón cô xuống.
"Anh không trồng đào sao?" Tô Tiểu Lạc leo xuống đứng trước mặt anh.
"Không, sẽ muộn giờ, đưa em đến trường rồi anh quay lại." Phó Thiếu Đình đẩy xe đạp, để cô lên xe.
Tô Tiểu Lạc kiễng chân "chụt" một cái lên má anh, nói: "Anh thật tốt, đây là thưởng cho anh."
"Anh mắc chứng OCD."
"Ý gì?" Tô Tiểu Lạc không hiểu.
"Má trái một cái, má phải cũng phải một cái." Phó Thiếu Đình nghiêng má phải qua, Tô Tiểu Lạc cười kiễng chân hôn lên má phải anh một cái.
Phó Thiếu Đình mỉm cười, để cô lên xe đạp rồi dặn dò: "Ôm chặt nhé."
Tô Tiểu Lạc ngoan ngoãn ôm lấy vòng eo thon gọn của anh.
Gió xuân thổi nhẹ nhàng.
"Anh không biết đâu, dì cả nhà em quá đáng lắm. Con gái dì ấy kết hôn, thấy chị họ em thích bộ đồ đỏ đó nên em mua tặng chị ấy, anh đoán xem dì ấy nói gì?"
"Nói gì?"
"Dì ấy nói em không hiểu ý tứ gì, tặng quà cưới mà lại tặng quần áo không thiết thực."
"Giận à?"
"Cũng hơi."
"Đừng giận nữa, em giận anh sẽ xót."
Tô Tiểu Lạc áp mặt vào lưng anh, cười nói: "Anh nói chuyện thật khéo!"
"Vậy, anh có được thưởng thêm không?"