Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 409

 
"Thiếu tướng mà còn thăng nữa thì là gì?" Tống Lệ Lệ tò mò hỏi.

"Ôi, cái này thì khó nói lắm, có thể sẽ được thăng lên làm Phó Tư Lệnh quân khu, Phó Chính Uỷ, cũng có thể đi làm hiệu trưởng trường quân sự, cái này đều không chắc." Đồng chí Tiểu Lý nói thật.

Cả đám người Tống Lệ Lệ trực tiếp nghe mà ngớ người. Dì cả Trình nói: "Không thể nào! Cậu ta còn trẻ như vậy, sao có thể đi làm hiệu trưởng."

"Thiếu tướng của chúng tôi là phi công hàng đầu của căn cứ, bất kể phương diện nào cũng khiến chúng tôi tin phục. Người khác tôi không dám chắc, nhưng nếu là thiếu tướng, tôi tin rằng không ai là không phục." Đồng chí Tiểu Lý chân thành nói.

Trong lòng dì cả Trình càng thêm khó chịu. Lúc đầu bà ta gả cho người chồng hiện tại, sống rất không như ý. Nhìn lại Trình Nhã, những ngày đầu sống không ra gì nhưng bây giờ lại sống tốt như vậy.

Mấy đứa con trai đều có tài, bây giờ con gái tìm về còn vớ được một thiếu tướng phi công.

Nếu như năm đó bà ta chọn Tô Vệ Quân, vậy chẳng phải mẹ vợ của thiếu tướng bây giờ là bà ta sao?

Trong lòng dì cả Trình không thuận.

Bà ngoại Trình nói: "Tiếc thật, Lệ Lệ nhà ta cũng chẳng thua kém gì con bé kia."

Trình Thụ cau mày nói: "Mẹ, chị cả, Lệ Lệ đều đã kết hôn rồi, hai người còn nói mấy lời này làm gì. Quốc Long dù sao cũng là cán bộ, tướng mạo đàn ông không quan trọng."

Dì cả Trình thở dài, trong lòng nghẹn uất khó chịu, trước đây bà ta còn khoe khoang con rể mình thế này thế kia trước mặt Trình Nhã. Trình Nhã này một câu cũng không nói, trong lòng chắc chắn đang đắc ý lắm!

Nghĩ đến đây, bà ta càng thêm tức giận, lại hỏi: "Đồng chí Tiểu Lý, thiếu tướng của các cậu lợi hại như vậy, sao đến giờ vẫn chưa cưới vợ, có phải có vấn đề gì không?"

Đồng chí Tiểu Lý cau mày, không vui nói: "Sao bác lại nói như vậy?"

Nói xong, cậu ấy cũng không muốn để ý đến bà ta nữa. Mặc kệ bà ta hỏi thế nào, cũng không chịu nói chuyện.

Dì cả Trình thấy vô vị, hừ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Chắc chắn là có vấn đề gì trên người." (Editor: Ghen ăn tức ở nên cái gì cũng nói xấu người ta cho được)

Trình Thụ nghe không được chị cả nói như vậy: "Chị cả, chưa kết hôn, dù sao cũng tốt hơn là kết rồi lại ly hôn."

"Trình Thụ, Trình Nhã đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho em, mà em lại giúp nó nói chuyện như vậy?" Dì cả Trình trừng mắt nói.

"Thôi được rồi! Đừng ầm ĩ nữa! Bây giờ quan trọng nhất là bệnh của bố. Tiền của chị con, con nói nhất định phải trả lại, vậy bây giờ phải làm sao? Mẹ với bố con một ngày phúc cũng chưa được hưởng từ các con." Bà ngoại Trình cảm thấy mình khổ mệnh.

Mấy đứa con bất hiếu, chồng lại sinh bệnh.

Trình Thụ nói: "Chị hai không nhận tiền."

"Không nhận?" Bà ngoại Trình sáng mắt lên, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, bèn nói: "Coi như nó còn chút lương tâm."

Biết mấy trăm tệ lại quay về, tâm trạng bà ta tốt hơn một chút.

Trình Thụ: "Đợi sau này con dành dụm được tiền, số tiền này vẫn phải trả cho chị hai."

Dì cả Trình bĩu môi: "Mấy trăm tệ đó! Có dễ dàng gì dành dụm được, Trình Nhã sống tốt mà còn này nọ."

Trình Thụ kiên định nói: "Em đã viết giấy nợ cho chị hai rồi, tiền này nhất định phải trả."

"Đồ ngốc nghếch." Bà ngoại Trình tức giận mắng.

"Được rồi, đừng nói nữa." Ông ngoại Trình ôm ngực, thành công ngăn cản cuộc tranh cãi của họ, ông nhìn đứa con trai của mình nói: "Đàn ông con trai nên có chút khí phách. Đợi sau này thật sự dành dụm được tiền thì trả lại cho chị hai con."

Ông ngoại Trình từ khi biết mình sống không lâu nữa, thật ra nghĩ lại thì thấy người cũng chỉ có vậy. Sống không mang đến, chết không mang theo. Trong lòng ông vẫn thích con trai hơn, nhưng con gái cũng là con của ông, cũng không biết bây giờ cải thiện quan hệ có còn kịp không.

******

Tiễn nhóm người nhà họ Trình đi, người nhà họ Tô Vệ Quân đứng ở cửa bệnh viện.

Tô Vệ Quân nhìn Phó Thiệu Đình, Phó Thiệu Đình đứng đó, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ. Cho dù trước đây đã gặp mặt rất nhiều lần, cũng là bậc trưởng bối có thể nói chuyện vài câu, nhưng hiện tại thân phận của anh đã thay đổi, ít nhiều cũng có chút căng thẳng.

Trình Nhã vội nói: "Anh đừng nhìn Thiệu Đình như vậy, dọa người ta sợ đấy."

Tô Vệ Quân trầm giọng hỏi: "Bác đáng sợ lắm sao?"

Phó Thiệu Đình trả lời: "Bác Tô luôn rất uy nghiêm, đây là khí chất quân nhân từ trong ra ngoài."

Tô Tiểu Lạc nhìn Phó Thiệu Đình, không ngờ lão cán bộ này còn biết nói chuyện đấy chứ.

Tô Vệ Quân cũng rất hài lòng với câu trả lời của anh, nói: "Hôm nay cháu có việc gì không?"

"Không có ạ." Phó Thiệu Đình trả lời.

"Không có thì hôm nay đến nhà bác ăn cơm, hôm nay nhất định phải uống rượu, được không?" Tô Vệ Quân biết Phó Thiệu Đình không thích rượu, nhưng tửu lượng thấy nhân phẩm, phải thăm dò.

"Được ạ." Phó Thiệu Đình không dám từ chối.

"Vậy thì tốt, buổi tối đợi cháu." Tô Vệ Quân liếc nhìn Tô Tiểu Lạc, "Đi, con gái, về nhà thôi."

"Về nhà gì chứ? Tiểu Lạc, nhà hết dầu mè rồi, con đi mua chút." Trình Nhã kéo tay áo Tô Vệ Quân trực tiếp rời đi.

"Kéo anh làm gì?" Tô Vệ Quân không hiểu hỏi.

"Sao lại không thể kéo chứ, anh bây giờ chính là bóng đèn hai nghìn watt. Thiệu Đình hiếm lắm mới được nghỉ, anh còn không cho bọn nó thời gian ở riêng à?" Trình Nhã không khỏi oán trách một câu.

"Thế thì, chẳng phải tối còn ăn cơm chung sao?" Tô Vệ Quân trong lòng vẫn không thoải mái, con gái nhà mình vất vả lắm mới tìm về được, ông muốn nói chuyện nhiều hơn với con gái mà còn không có thời gian, thằng nhóc này là muốn cướp người luôn sao?

"Năm đó hai đứa mình xem mắt, anh có chuyện gì là lại chạy đến nhà em, thì sao?" Trình Nhã liếc ông ấy một cái.

"Chẳng phải là quá thích em, sợ em chạy mất." Tô Vệ Quân nắm lấy cánh tay bà, "Đừng giận, anh không làm phiền bọn nó là được chứ gì!"

"Thế còn tạm được!" Trình Nhã thấy ông đi về phía bên trái, không khỏi nói, "Anh đi bên đó làm gì? Về nhà là đường này."

"Chẳng phải tối còn phải chiêu đãi con rể tương lai, không mua chút đồ ăn ngon về sao. Haizz, người ta đều nói mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vừa ý. Em cũng không nghĩ làm chút gì ngon cho con rể, thật keo kiệt." Tô Vệ Quân nói đùa.

"Còn chưa phải chứ! Coi anh kìa!" Trình Nhã đỏ mặt, "Không phải là muốn tiêu hết tiền hưu của em đấy chứ."

Hai người vừa nói vừa cười đi mua thức ăn.

Tô Tiểu Lạc khoác tay Phó Thiệu Đình, nói: "Anh vừa rồi cứ như học sinh tiểu học bị huấn luyện ấy, hoàn toàn không dám hé răng!"

Phó Thiệu Đình cũng khó hiểu: "Lẽ ra tâm lý của anh rất vững, không thể bị chút trường hợp nhỏ này làm choáng váng được."

"Tâm lý vững vàng? Để em xem nào." Tô Tiểu Lạc đưa tay giả vờ kéo áo anh.

Tim Phó Thiệu Đình đập như trống đánh, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: "Em, ngoài đường, người ta nhìn thấy."

"Anh xem, còn chưa làm gì anh đâu! Anh đã như thế này rồi, còn tâm lý vững vàng gì!" Tô Tiểu Lạc bĩu môi.

Vẻ mặt của cô thật đáng yêu. Phó Thiệu Đình với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô.

Tô Tiểu Lạc kinh ngạc nhìn xung quanh, thấy trên đường lại có thêm một người đi tới. Cô vỗ nhẹ vào ngực Phó Thiệu Đình: "Này, trên đường có người kìa!"

Phó Thiếu Đình nhướng mày: "Em dám sao?"

Bình Luận (0)
Comment