"Có gì mà không dám?" Tô Tiểu Lạc để anh đưa mặt lại gần, ngượng ngùng nói, "Nhắm mắt lại."
Phó Thiếu Đình rất nghe lời, anh nhắm mắt lại. Cảm thấy một đôi bàn tay mềm mại nâng khuôn mặt mình, sau đó thịt trên mặt bị véo.
Mở mắt ra, liền nhìn thấy Tô Tiểu Lạc cười tinh quái: "Nghĩ hay nhỉ, mau đi mua dầu mè đi, nếu không buổi tối không cho ăn cơm."
Trong lòng Phó Thiếu Đình như bị mèo cào, có chút khó chịu.
Hai người cùng nhau đi mua dầu mè, lại mua thêm một số quà tặng. Chính thức đến cửa, Phó Thiếu Đình muốn để lại cho họ một ấn tượng thật tốt.
"Bố mẹ em có cái nhìn gì về anh không?" Phó Thiếu Đình không chắc chắn hỏi.
"Đương nhiên là có rồi!" Tô Tiểu Lạc cười nói, "Bố em nói anh từ nhỏ nhìn đã rất ngông, ai gả cho anh cũng như gả cho cục nước đá vậy."
"Cục nước đá?" Phó Thiếu Đình nhíu mày.
"Ừ, còn nói anh trước đây tuy lịch sự, nhưng trông không thân thiện." Tô Tiểu Lạc tiếp lời.
Phó Thiếu Đình vô tội nói: "Trước đây, anh đối với những người và vật không liên quan đều không quan tâm, cũng không có hứng thú thiết lập bất kỳ mối liên hệ nào, sau này anh sẽ cố gắng thể hiện thật tốt."
Tô Tiểu Lạc có chút ghen nói: "Đúng vậy! Anh Thiếu Đình chỉ có hứng thú với sự nghiệp bay lượn thôi!"
Phó Thiếu Đình bị cô chọc cười, cưng chiều véo mũi cô: "Em nói chuyện cho đàng hoàng."
Tô Tiểu Lạc: "Hôm nay anh uống rượu, có gây ra hậu quả nghiêm trọng nào không?"
"Không, tửu lượng của anh rất tốt." Phó Thiếu Đình nói.
"Sao anh biết tửu lượng của anh rất tốt?" Tô Tiểu Lạc tò mò hỏi.
"Bởi vì nhân phẩm của anh rất tốt."
"Lý lẽ cùn."
"À phải, chủ nhật tuần này Tiểu Thiên kết hôn, đợi ngày mai chúng ta đi chọn quà cho họ."
"Không cần, em tặng anh ấy một cái bùa 'đa tử đa phúc', chắc chắn anh ấy sẽ thích."
"Nhưng anh muốn gặp em." Phó Thiếu Đình đột nhiên thốt ra một câu khiến tim Tô Tiểu Lạc đập nhanh hơn một nhịp, cô xấu hổ nói: "Vậy cũng được!"
Hai người đến nhà họ Tô, vừa vào cửa đã nhìn thấy Tô Chính Quốc, Tô Vệ Quân và Tô Hoà ngồi ở đó.
"Đến thì đến, còn mang đồ làm gì?" Tô Vệ Quân vừa nói, vừa để Tô Hoà đặt đồ sang một bên, gọi Phó Thiếu Đình đến trước mặt.
"Vậy mọi người nói chuyện đi, con đi giúp nấu cơm." Trực giác Tô Tiểu Lạc cảm thấy có chút đáng sợ, vội vàng đi vào bếp.
Tô Vệ Quân nói: "Nghe ông cụ nói, cháu chơi cờ không tệ, đấu với bác một ván?"
Phó Thiếu Đình thấp giọng đáp: "Cũng bình thường ạ."
Hai người bày cờ, đấu nhau rất khó phân thắng bại.
Tô Chính Quốc và Tô Hoà nhìn cũng hoa mắt chóng mặt, hai người này qua lại, kẻ tám lạng người nửa cân. Hai người nhìn nhau, quả không hổ danh là cáo già, đây là một cuộc chiến không khói súng.
Hai người đàn ông, không ai nhường ai.
Cuối cùng sau nửa tiếng, ván cờ kết thúc.
Tô Vệ Quân tức giận quát một tiếng: "Cháu dám thắng bác?"
Phó Thiếu Đình không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Cháu chỉ muốn chứng minh với bác rằng, bác có thể yên tâm giao Tiểu Cửu cho cháu, cháu có thể bảo vệ tốt cho cô ấy."
Tô Hoà vừa muốn khuyên can, Tô Vệ Quân đột nhiên cười lớn, ông vỗ vai Phó Thiếu Đình nói: "Không tệ!"
Tô Hoà có chút ngơ ngác, đây là đồng ý rồi sao? Làm sao có thể dễ dàng đồng ý như vậy chứ? Tô Hoà nhớ lại cảnh tượng khi mình đến nhà họ Phó, cảm thấy có chút nghẹn lại.
Chỉ trách Phó Thiếu Đình quá xuất sắc, mà còn là kiểu xuất sắc công khai ai cũng thấy.
Rất nhanh, Trình Nhã và mọi người đã chuẩn bị xong bữa cơm.
Tô Tiểu Lạc suy nghĩ một chút rồi nói: “Bố, tửu lượng của Thiếu Đình không tốt, hay là đừng để anh ấy uống rượu nữa nhé!”
“Con gái, đây là chuyện của đàn ông chúng ta, con đừng lo.” Tô Vệ Quân có chút không vui, chưa lấy chồng mà đã biết lo nghĩ cho người ta rồi.
“Không sao, cháu có thể uống.” Phó Thiếu Đình bình tĩnh đáp.
Tô Hoà rót rượu cho mỗi người một ly, Tô Vệ Quân nâng ly lên, vừa định nói gì thì Phó Thiếu Đình đã lên tiếng: “Ly này, cháu kính bác Tô.”
Nói xong, anh ngửa đầu uống cạn.
Tô Vệ Quân lập tức cảm thấy đau đầu, thằng nhóc này đúng là gan lì! Ông cũng đành một hơi uống cạn.
Tô Hoà lại rót thêm một ly, trong lòng thầm giơ ngón cái tán thưởng Phó Thiếu Đình.
Có gan đấy!
Phó Thiếu Đình lại giành nói trước: “Ly này cảm ơn sự tiếp đón của mọi người.”
Nói xong lại ngửa đầu uống hết.
Nụ cười trên mặt Tô Vệ Quân cứng đờ. Ông thích rượu, nhưng không phải kiểu uống thi gan như thế này. Ông đành uống thêm một ly. Rượu mạnh vừa vào, da đầu tê dại, hai mắt bắt đầu mơ hồ.
Tô Hoà lại rót thêm một ly, Tô Vệ Quân vội nói: “Ăn cơm trước, ăn cơm trước đã.”
Suốt bữa ăn, Tô Vệ Quân không dám khuyên uống rượu nữa. Ông lớn tuổi rồi, không thể chịu nổi kiểu ép rượu này.
Nhưng tửu lượng của Phó Thiếu Đình kém, uống chưa được mấy ly mà người đã lâng lâng, cuối cùng gục xuống bàn không nhúc nhích.
Trình Nhã nói: “Bảo anh đừng ép thằng bé uống rượu mà không nghe, giờ thì hay rồi.”
“Gọi cũng không tỉnh, cứ để nó ngủ lại nhà mình đi!” Tô Vệ Quân bất đắc dĩ nói.
Tô Hoà đi dọn dẹp phòng của Tô Bình, sau đó cùng nhau dìu Phó Thiếu Đình vào phòng.
Tô Hoà: “Tửu lượng kém thật.”
Trình Nhã bảo: “Thiếu Đình chưa ăn bao nhiêu cả, Tiểu Cửu, con lấy ít bánh bao qua đây.”
“Dạ.” Tô Tiểu Lạc lấy một chiếc bánh bao lớn, đặt lên một cái bát bên cạnh.
Tô Vệ Quân cũng uống không ít, chẳng mấy chốc cũng về phòng ngủ.
Trình Nhã bật cười: “Bố con hồi trẻ cũng không biết uống rượu. Lúc đám cưới, bố con bị ép uống rượu, còn không thông minh bằng Thiếu Đình đâu! Người ta mời uống thì cứ uống bừa, say liền hai ngày.”
“Ha ha, còn có chuyện này nữa sao?” Tô Tiểu Lạc bật cười.
“Ừ, mấy người uống rượu xong chỉ ngủ thì đỡ lắm.” Trình Nhã cười nói. “Không như có người, bình thường nhìn nho nhã lịch sự, uống rượu vào lại đánh vợ con, vậy mới đáng sợ.”
Tô Tiểu Lạc cười hỏi: “Hóa ra mọi người sợ anh ấy đánh con sao!”
Trình Nhã bật cười: “Thiếu Đình không giống kiểu người đó, con có bảy anh trai, đừng lo.”
Tô Tiểu Lạc cười hì hì: “Con còn có một ông nội tốt, một người bố tốt, một người mẹ tốt nữa!”
Tô Chính Quốc nói: “Nhóc con này, miệng ngọt ghê nhỉ.”
*****
Trời dần khuya.
Tô Tiểu Lạc nằm trên giường, chợt nghe thấy tiếng đập cửa. Cô mở cửa ra, liền thấy Phó Thiếu Đình lảo đảo đi vào.
Anh ngã lên giường rồi ngủ tiếp. Tô Tiểu Lạc gọi mấy tiếng nhưng không lay tỉnh được anh.
“Này, anh không phải giả vờ say đấy chứ! Dậy đi, đây là nhà em đó.” Tô Tiểu Lạc khẽ gọi.
Phó Thiếu Đình không phản ứng, khuôn mặt vẫn đỏ ửng.
Tô Tiểu Lạc hết cách, đành chỉnh lại tư thế cho anh rồi nói: “Cho phép anh ngủ ở đây một đêm.”
Sau đó, cô ôm gối sang phòng bên cạnh.
*****
Nửa đêm đang ngủ mơ màng, chỉ cảm giác bên cạnh như có ai đó nằm sát vào. Quá buồn ngủ, cô không buồn mở mắt mà ngủ tiếp đi.
Sáu giờ sáng, Tô Tiểu Lạc cảm nhận được một đôi cánh tay đang quấn chặt lấy mình. Cô giật mình mở mắt, nghiêng đầu nhìn, thấy Phó Thiếu Đình đang nằm cạnh mình.
Tên này, cố ý đúng không?!
“Anh Thiếu Đình, dậy ăn sáng đi.”
Tô Hoà đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy hai người nằm trên giường, sững sờ trợn tròn mắt.
“Các, các người…”