Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 411

 
Tô Hoà chỉ vào Tô Tiểu Lạc, sau đó đóng cửa lại.

Tô Tiểu Lạc ôm mặt, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng của Tô Hoà: "Mẹ, con đã gọi Tiểu Lạc rồi, lát nữa em ấy sẽ xuống ăn cơm."

Rất lâu sau bên ngoài không có tiếng động.

Phó Thiệu Đình lúc này mới dám lên tiếng: "Sao em lại vào phòng anh?"

Tô Tiểu Lạc chỉ vào mũi mình, bắt đầu tức giận: "Em mộng du."

Cô ngồi dậy khỏi giường, phồng má trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó mở cửa ra một khe nhỏ, xác định bên ngoài không có ai thì bước ra ngoài.

Phó Thiệu Đình còn hơi choáng váng, chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Tô Tiểu Lạc đi rửa mặt, Tô Hoà dựa vào ngoài cửa, nói: "Tiểu Cửu, em dù có thích anh ấy đến đâu cũng không thể như vậy. Đây là ở nhà mình, lỡ bị người khác nhìn thấy thì sao."

Tô Tiểu Lạc liếc nhìn anh Sáu một cái, đặt bàn chải đánh răng sang một bên, không nói gì.

Phó Thiệu Đình đi xuống rửa mặt. Tô Hoà hỏi: "Anh không làm gì quá đáng với Tiểu Cửu nhà em chứ!"

Phó Thiệu Đình bất đắc dĩ nói: "Tối qua tôi say thật."

Tô Hoà trừng mắt nhìn anh: "Được thôi, em tạm tin anh một lần. Nhưng em nói trước với anh, mặc kệ Tiểu Cửu nhà em có chủ động thế nào, anh cũng không được chiếm tiện nghi của em ấy, biết chưa?"

Tiểu Cửu chủ động? Tai Phó Thiệu Đình không khỏi đỏ lên. Có thể chủ động đến mức nào?

Tô Tiểu Lạc đi tới, tức giận đưa cho anh một chiếc cốc và bàn chải đánh răng, rồi quay người bỏ đi. Phó Thiệu Đình thậm chí còn chưa kịp nói lời cảm ơn, chỉ nhìn thấy bóng lưng của cô.

Tô Hoà thấy thế thì nói: "Tiểu Cửu đối xử với anh như vậy, chắc chắn là anh đã bắt nạt em ấy rồi."

Vẻ mặt Phó Thiệu Đình vô tội: "Tôi không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại mơ một giấc mơ rất đẹp."

"Mơ gì?"

"Tôi mơ thấy... kết hôn với Tiểu Cửu, sau đó..." Phó Thiệu Đình nhìn vào khuôn mặt nhiều chuyện của Tô Hoà, mặt không biểu cảm nói, "Sau đó thì bị cậu đánh thức."

"Xì." Tô Hoà xua tay, "Anh mau đi rửa mặt đi!"

Phó Thiệu Đình nhìn bàn tay của mình, chẳng trách cảm giác lúc đó chân thật như vậy, hóa ra là thật. Cũng chẳng trách cô ấy lại tức giận.

Nhưng tại sao cô ấy lại ở trong phòng của mình?

*****

Ăn cơm xong, Phó Thiệu Đình đợi Tô Tiểu Lạc cùng mình đi dạo phố. Tô Vệ Quân để Tô Hoà đi cùng, hình như có chút không yên tâm.

Tô Hoà sảng khoái đồng ý.

Ra khỏi cửa, Tô Hoà liền tìm cớ rời đi. Tiểu Cửu đã lớn như vậy rồi, còn không yên tâm gì nữa chứ?

Tô Tiểu Lạc liếc nhìn Phó Thiếu Đình một cái, nói: "Muốn đi mua gì?"

Phó Thiệu Đình hỏi: "Sáng nay anh có làm gì quá đáng không?"

"Không được nhắc đến." Tô Tiểu Lạc bực tức.

"Nếu có, anh xin lỗi em." Phó Thiệu Đình chân thành nói.

"Còn nói nữa!" Tô Tiểu Lạc đỏ mặt, quay người bước về phía trước. Cô bất chợt nhớ lại buổi sáng anh ôm lấy mình, râu cọ vào vành tai cô, hơi thở nóng rực và hỗn loạn.

Bàn tay của anh còn không an phận. Cũng may lúc đó anh Sáu vào phòng.

Phó Thiệu Đình hoảng hốt, anh bước nhanh mấy bước nắm lấy cổ tay cô hỏi: "Thật sự có sao? Anh xin lỗi."

Tô Tiểu Lạc nhìn dáng vẻ của anh không giống như là giả vờ: "Thôi được rồi, nể anh say rượu nên em không so đo với anh nữa, nhưng anh phải mời em ăn cơm."

"Được, cái này không thành vấn đề." Phó Thiệu Đình sợ cô vẫn không vui, tiếp tục nói, "Hay là em đánh anh mấy cái cho hả giận."

Vẻ lúng túng của anh khiến Tô Tiểu Lạc bật cười: "Đánh anh làm gì? Hôm qua anh không ngủ ngon, chạy sang phòng em làm gì? Gọi thế nào cũng không dậy, em đành để anh ngủ ở phòng em. Em lại sang phòng anh, kết quả không biết từ lúc nào anh lại chạy tới nữa. Còn bị anh Sáu em nhìn thấy, thật là xấu hổ!"

Được cô nhắc nhở như vậy, Phó Thiệu Đình dường như nhớ ra gì đó.

Anh có chút xấu hổ nói: "Hôm qua anh được dìu lên lầu, chỉ là hơi chóng mặt. Anh vốn muốn tìm em nói chuyện một lát, kết quả hơi rượu bốc lên. Sau đó có thể đã đi vệ sinh, rồi đầu óc mơ hồ lại trở về phòng mình."

Mặt Phó Thiệu Đình không khỏi đỏ lên, người đã hai mươi bảy tuổi, vậy mà lại phạm phải sai lầm như vậy. Khó trách cô lại tức giận như vậy.

Tô Tiểu Lạc nói: "Anh cố ý đúng không!"

Phó Thiệu Đình liên tục xua tay: "Mặc dù anh rất muốn cưới em, nhưng không đến mức làm ra chuyện quá đáng như vậy."

"Rất muốn cưới sao?" Tô Tiểu Lạc nhướng mày. "Muốn đến mức nào?"

Trước mắt Phó Thiệu Đình hiện lên cảnh tượng trong giấc mơ, tai anh càng đỏ hơn: "Chúng ta đi mua quà đi!"

Tô Tiểu Lạc nhìn sườn mặt anh, nhận ra anh có thể cũng đang xấu hổ, không khỏi bật cười.

Hai người đến cửa hàng bách hoá đi dạo khắp nơi, nhưng không tìm được món quà cưới nào ưng ý đặc biệt.

Tô Tiểu Lạc: "Em chỉ tặng một cái bùa 'đa tử đa phúc' thôi."

Phó Thiệu Đình khẽ cau mày: "Không được, thứ này không thể bày trên mặt bàn mà tặng."

"Vậy thì tặng búp bê lớn đi!" Tô Tiểu Lạc nhìn thấy một cửa hàng búp bê, trông có vẻ là mới mở. Có rất nhiều đồ trang sức, đều là những món đồ chơi nhỏ.

Tô Tiểu Lạc vừa định đi tới thì đột nhiên có một người xông ra. Phó Thiệu Đình nhận thấy không ổn, nhanh chóng tiến lên nắm lấy cổ tay hắn.

Người đàn ông đội mũ, tay cầm dao găm, hắn nhìn Phó Thiệu Đình với ánh mắt hung ác, bắt đầu chiến đấu với anh.

Rất nhanh sau đó hắn đã bị khống chế.

Phó Thiệu Đình hỏi: "Ai phái anh tới?"

Người đàn ông không nói gì, đột nhiên từ miệng chảy ra một dòng máu đen rồi mất đi hơi thở.

Phó Thiệu Đình không ngờ hắn lại tự tìm đến cái chết, lại dùng cách này để kết liễu cuộc đời mình, chỉ có sát thủ mới làm vậy.

Là cố ý đến ám sát Tiểu Cửu sao?

Tô Tiểu Lạc lấy ra một tờ giấy màu vàng, thu hồn của người này vào. Hắn còn sống thì không có cách nào đối phó với hắn, chết rồi thì còn khó nói sao?

Linh hồn của người kia nhìn thấy mình bị thu vào một tờ giấy vàng, lộ vẻ hoảng hốt.

Có người báo cảnh sát, Mã Quốc Siêu đến nơi thì nhận ra Tô Tiểu Lạc, chào hỏi cô một tiếng rồi nói: "Sở trưởng Ôn hôm nay có một cuộc họp, cho nên không đến."

Tô Tiểu Lạc nói: "Người này đã chết rồi, phiền các anh điều tra thân phận của hắn."

Mã Quốc Siêu cũng chỉ nhìn thấy loại "tử sĩ" này trong tiểu thuyết, vì thực hiện nhiệm vụ thất bại nên tính mạng của mình cũng không cần.

Tô Tiểu Lạc đây là đắc tội với ai?

Đợi Mã Quốc Siêu và những người khác rời đi, Phó Thiệu Đình nắm lấy tay cô, vẻ mặt nặng nề nói: "Về nhà trước đã."

Tô Tiểu Lạc hỏi: "Không mua quà nữa sao?"

"Cái đó không quan trọng, quan trọng là phải làm rõ lai lịch của người này." Phó Thiệu Đình cau mày, đã lúc nào rồi mà còn mua quà?

Tô Tiểu Lạc "ồ" một tiếng, ngoan ngoãn theo anh về nhà.

Trong nhà họ Phó không có ai, hai người trực tiếp đến phòng ngủ của Phó Thiệu Đình. Tô Tiểu Lạc thả người kia ra, uy hiếp: "Chắc anh cũng nhìn ra thủ đoạn của tôi rồi, tốt nhất là ngoan ngoãn nói ra thân phận của mình, nếu không dù anh có chết, tôi cũng sẽ cho anh biết thế nào là sống không bằng chết."

Người kia không chịu mở miệng. Tô Tiểu Lạc trực tiếp ném ra một lá bùa lửa, người kia vừa chạm vào lá bùa lửa, giống như là đang chịu hình phạt hỏa thiêu vậy.

Rất nhanh đã không chống đỡ được.

"Nói, tôi nói."

Bình Luận (0)
Comment